Ngô Đức Diễm
Nắng xuân ấm sao tim tôi lạnh cóng
Gió hắt hiu len lén vào thịt da
Ba Mươi Tháng Tư máu nhuộm sơn hà
Mật đắng còn nguyên trên môi tức tưởi
Bướm hoa mĩm cười nụ xuân phới phới
Lòng tôi se héo ngọn cỏ úa vàng
Quê hương quằn quại dưới gót sài lang
Hơi thở thoi thóp giữa lòng đất chết
Người cười rộn rã người khóc thảm thiết
Con tim hóa đá nhân loại dửng dưng
Dân Việt nghẹt thở trong tay ma vương
Sống chết mặc bay trời Nam dặm thẳm
Ai đó một lần lao vào biển mặn
Tìm cái sống trên ngọn chỉ mành
Bỏ lại quê hương như chiếc lá xa cành
Nay đành quên bầu sữa thương nguồn cội
Ai đó một thời nghe theo tiếng gọi
Chí trai ngất ngưỡng khoác áo chiến binh
Vung kiến diệt thù nối gót anh linh
Nay đành ngậm kín hờn căm qủy đỏ
Ai đó một ngày thề trên sóng gió
Quyết chí trở về giải cứu quê hương
Nay tha hóa thành những đứa con hoang
Áo gấm về làng tìm da thơm rượu ngọt
Xin nhặt hết những then cài ngục thất
Xin vớt hết những ván thuyền biển Đông
Xin thu lại những viên đạn đã lên nòng
Đốt lên nhang khói niệm hồn Việt tộc
Khấn nguyện trời đất qua cơn bão lốc
Ánh bình minh sáng rực trời Nam
Dân Việt trở về dựng lại giang san
Trăm con hòa vang bài ca chiến thắng..
Quốc Hận 43
Filed under: Ngô Đức Diễm |
Bình luận về bài viết này