Giáo Già
Ngày 3 tháng 1 năm 2011
H,
Thư Cho Con kỳ này xin được đăng bài thơ Khai Bút đầu năm dương lịch 2011 và bài khác có chút riêng tư với người đồng nghiệp song niên Mai Thanh Truyết, được viết nhân ngày Giáng Sinh 25.12.2010.
Khai Bút Ðầu Năm 2011
Ngoài kia trong cõi ta bà
Tiếng chim hạt hót lời ca vô thường
Hải âu phi xứ về nguồn
Tìm trong thanh vắng tiếng chuông năm nào
Lời kinh vô tự nôn nao
Ðiệu ru nước mắt ca dao mịt mù
Nhìn trang sử máu âm u
Ngàn năm nô lệ giặc thù Bắc phương
Di cư mang kiếp tha hương
Mõ khua tiếng guốc sân trường héo hon
Tay ôm “Dân Tộc Sinh Tồn”
Một vai gánh nợ cô đơn giang đầu
Một vai đại họa giặc Tàu
Lưng cong cõng Nghiệp qua cầu giải Oan
Ðò đưa “dân chủ” sang ngang
“Hòa bình diễn biến” sáng hoàng hôn xưa
Bình minh “chuyển hóa” đong đưa
“Hồi đầu thị ngạn” nắng mưa ngọt ngào
Lời ru con ướt ca dao
Hương xuân “vi tiếu niêm hoa” ngập lòng
1.1.11
Giáo Già
Mai Thanh Truyết và Tôi
Giáo Già


Nhìn lại thời gian của hơn 35 năm trước, tôi không có cơ duyên quen thân Truyết trước ngày Quốc nạn 30 tháng 4 năm 1975, vì tuy là đồng nghiệp, nhưng 2 người dạy ở các trường khác nhau; phần chuyên môn cũng ở trên các lãnh vực khác nhau. Tôi chỉ biết anh đậu Tiến sĩ Hóa học tại Pháp, trước năm 1975, về Việt Nam tiếp tục nghề dạy, làm Giảng sư (Associate-Professor), Trưởng ban Hóa học, Ðại học Sư phạm Sài Gòn, rồi Giám đốc Học vụ, Viện Ðại học Cao Ðài, Tây Ninh, Việt Nam.
Cho mãi đến khi gặp nhau ở đám táng anh Cao Minh Châu ở El Monte, nhứt là sau khi nghe anh hỏi tôi có phải là “Giáo Già” hay không(?);tôi đã cười cười xác nhận và anh cũng cười cười nói: “Tụi Cộng sản nó nực ông Giáo Già lắm đó(!)”.


Ðiều này đã được chính Chi cục Bảo vệ Môi trường Saigon của Cộng sản Việt Nam nhìn nhận trong bản tin được đưa lên http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=124787 &ChannelID=2 và được Diễn Ðàn Ðối Thoại đăng ngày 2-6-2008, cho biết:
“Ông Trần Hữu Hinh, ở đường Tây Thạnh cạnh khu công nghiệp Tân Bình – TPHCM, cho biết: ‘Hàng chục năm nay chúng tôi phải sống chung với nhiều chất độc hại, luôn hứng chịu mùi hôi của nước thải, mùi hóa chất’.” [người trích in đậm và gạch dưới]
Ngoài ra, bác sĩ Trần Anh Tuấn, Trưởng khoa Hô hấp Bệnh viện Nhi đồng 1, Sài Gòn, cũng nói:

Khi giới thiệu 480 trang của “Câu Chuyện Da Cam / Dioxin Việt Nam”, tôi đã thưa với khán giả rằng điều trước tiên người đọc thấy ngay là chuyện quái thai, chuyện thai nhi dị dạng, chuyện người bị dị tật, chuyện người bịnh vì chất độc, không phải đợi có chất Da cam / Dioxin do Mỹ rải trên một phần lãnh thổ Miền Nam Việt Nam mới có; không phải đợi chất Da cam / Dioxin làm vàng úa và rơi rụng lá cây ở những vùng bao quanh vài vị trí quân sự trọng yếu, hoặc núi rừng rậm rạp để mở rộng tầm quan sát, ngăn chận và diệt trừ các đoàn quân và trang thiết bị cơ giới cộng sản tràn vào từ Miền Bắc Việt Nam mới có; không phải đợi tới khi Mỹ vào Việt Nam mới có.
Bởi, xa hơn nữa, người ta có thể nói quái thai đã có trước khi có có chất Da cam / Dioxin. Quái thai là một tai họa của nhơn loại, không trừ dân tộc nào, không phải chỉ có ở Miền Nam Việt Nam vì có độc chất Da cam / Dioxin. Nó cũng từng có rải rác trên Miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa chưa bao giờ bị Mỹ rải độc chất Da cam / Dioxin. Ở nơi nào cũng vậy, không phải đợi có Da cam / Dioxin rồi bịnh tật mới có; và điều trớ trêu hơn hết là chất được CSVN đem ra kiện 37 công ty Mỹ sản xuất chỉ có thể gây họa quá thai, khi nồng độ của nó phải có ở một mức cao hơn là nó có từ chiến dịch khai quang của Mỹ trên lãnh thổ Miền Nam Việt Nam.
Ðem chuyện không làm thành có là hành động của bọn lưu manh. Nó chỉ là hành động của bọn lưu manh; hành động của bọn cầm quyền Cộng sản Việt Nam từng cao ngạo tiến nhanh, tiến mạnh, nhưng lại tiến lão đão lên Xã hội Chủ nghĩa, đưa cả đất nước và dân tộc vào “thời đại đồ đểu”, lấy mánh mung làm lẽ sống… Nhưng, đem trưng bày những con người bị cho là binh hoạn, với hình ảnh những nạn nhơn xấu số đang mang dị tật, có thân hình dị dạng, cho quần chúng xem, hết nơi nầy đến nơi khác, để làm áp lực tình cảm, áp lực xót thương lên sự xót xa của người qua kẻ lại nhìn xem, để vòi tiền, không chỉ mang ý nghĩa ăn mày mà còn là một hành động vô nhân đạo không thể tha thứ được.
Thông thường, ai cũng biết là “tốt khoe, xấu che”, che không được thì đành nuốt nước mắt nhận chịu cái xấu như phận số trời dành; chớ không ai chấp nhận cho bất cứ người nào đem khoe cái xấu của mình ra cho thiên hạ quan sát, sầm sì bàn bán. Không ai có thể ngạc nhiên khi biết người phụ nữ nào cũng có trong bóp cầm tay của mình một tấm kiếng soi mặt, một cây son, một hộp phấn, một cây viết vẽ lông mày với nhiều thứ làm đẹp khác…, và khi khí trời hiu hắt lạnh, quấn lên cổ chiếc khăn quàng lụa mong mỏng mượt mà, có màu tương hợp với sắc áo màu giày, vì nó cần để phô trương vẻ đẹp của quý bà quý cô cho người qua kẻ lại chiêm ngưỡng; nên khi đem cái xấu, cái dị hình, dị tật của con người, trong đó có người là phụ nữ ra triển lãm giữa đám đông [xem hình] là hành động của kẻ vô cảm, vô nhân đạo.
Cái vô nhân đạo và cái “đểu” của CSVN còn tiến xa hơn nữa là chúng không ngần ngại dự trù trước là nếu chuyện làm tiền Mỹ của chúng thành công thì những người quốc gia Miền Nam Việt Nam [thành phần bị chúng trù dập không nương tay sau ngày Quốc nạn 30-4-1975, những con người bất hạnh bị chúng lừa cho vào tù không có ngày ra] không được hưởng. Do vậy, số tiền nếu có được từ sự lươn lẹo của Ðảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam phải được dành cho người của bọn chúng. Ðó là chưa kể nó phải qua tay Nhà nước, mà sự rút ruột theo truyền thống Xã hội Chủ nghĩa, rút ruột theo kiểu PMU18 của các tội phạm Bùi Tiến Dũng, Nguyễn Việt Tiến… của Huỳnh Ngọc Sỹ… là chuyện không còn ai thắc mắc nữa.
Hôm đó [buổi ra mắt sách] tôi cũng thưa với khán giả rằng “Câu chuyện Da cam / Dioxin Việt Nam” cho thấy Cộng sản Việt Nam đã và đang làm chuyện nghịch lý là chúng “đi kiện người chế ra con dao giết người [các công ty sản xuất Da cam / Dioxin] mà không dám kiện kẻ bị cho là giết người, nếu coi kẻ giết người là chánh phủ Mỹ và con dao giết người là các độc chất Da cam / Dioxin”, vì Chánh phủ Mỹ là đối tượng chúng đang cầu cạnh, đang van xin từng đặc ân trên đường bước vào thị trường tự do với cái đuôi quái đản theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa lòng thòng phía sau, còn 37 công ty sản xuất độc chất Da cam / Dioxin là các ông chủ có tiền mà “đồ đểu” muốn moi cho bằng được, cho dầu độc chất Da cam / Dioxin chỉ là loại thuốc khai quang chỉ làm cho lá rừng vàng úa chứ không gây độc hại cho con người với nồng độ thấp, không gây thành bịnh tật cho những nạn nhơn bị Hà Nội đưa ra rồi đem đi triển lãm khắp nơi trên nước Mỹ. Bởi, những nạn nhơn được Bác sĩ Việt cộng Nguyễn Trọng Nhân mang đi bêu riếu khắp nơi bên ngoài lãnh thổ Việt Nam chính là những nạn nhân của một chế độ đã gây ô nhiễm môi sinh và độc hại nhiều lần hơn độc chất Da cam / Dioxin. Nó cũng cho thấy thảm kịch kỳ lạ về đạo lý của bạo quyền Hà Nội; chúng đã đầu độc chính dân tộc mình qua những môi trường sống gây ra do chính sự ngu dốt của chúng, bởi phá hủy môi sinh nguồn thực phẩm mới là yếu tố làm sức khỏe con người suy sụp và khiến mọi dự án phát triển bị bẻ gãy. Nó làm sống động hơn nữa câu nói của Karl Marx, thần tượng của “đồ đểu” CSVN:
“Chỉ có loài thú vật mới quay lưng lại với nỗi đau của đồng loại, mà chỉ lo chăm sóc bộ lông của mình”.
Ðến khi tôi cho tái bản cuốn “Di cảo Giáo sư Nguyễn Văn Bông” do nhà xuất bản Mekong-Tỵnạn ấn hành và cho ra mắt tại Nam California năm 2008 Truyết có đến tham dự và phát biểu trước quan khách rằng:

Càng lúc tôi càng thân thiết và gần gũi Truyết nhiều hơn. Chúng tôi thường có mặt bên nhau trong những buổi Hội Luận chánh trị ở San Jose, Sacramento… [Xem hình Chủ tọa đoàn gồm (từ trái) Trần Minh Nhựt, Mai Thanh Truyết, Trần Minh Xuân] và chúng tôi cũng rất hân hạnh chung nhau [thêm Phan Văn Song, cũng là đồng nghiệp, đồng chí] viết cuốn “Từ Bauxite Ðến Uranium – Tiến Trình Ðô Hộ Việt Nam Của Trung Cộng”, cũng do nhà xuất bản Mekong-Tỵnạn ấn hành năm 2009, mà nội dung đã được nhóm thực hiện cho rằng:

Chưa hết, Truyết cũng rất vui khi gởi bài góp mặt trong các tập THƯ CHO CON của tôi, kể từ Tập 14 đến Tập 15 [có thêm Thiền sinh Thông Ðạt với những bài thơ Thiền của Huy Phong & Yến Anh] và đang chuẩn bị in Tập 16 vào tháng 4 năm 2011.

Phần tôi, lần nào đến với Truyết anh cũng đều cầm điện thoại gọi cho tôi nói chuyện viễn liên với các Giáo sư Nguyễn Văn Trường, Lê Công Truyền… và không lần nào vắng mặt Ðỗ Hải Minh [Dohamide] cho dầu sức khỏe anh không được tốt. Riêng phần chị Ðiệp, hiền nội lúc nào cũng sát cánh bên anh theo đúng câu hát “anh ở đâu thì em đó”, chị tiếp đãi bạn bè của anh hết sức thân tình khiến tôi bất chợt nghĩ ngay 4 câu lục bát thoang thoảng mùi thiền. Xin được dùng làm đoạn kết của bài viết… tản mạn này:
Trên cao vi tiếu Phật ngồi
Cõi trần Ðiệp-Truyết mỉm cười nghe kinh
Vô ưu chim sáo tự tình
Sắc-Không / Không-Sắc thương mình thiết tha.
Hẹn con thư sau,
Giáo Già
Filed under: Bài Hàng Ngày |
Trả lời