(Đợt 8- tất cả 6 bài)-Cám ơn &Mời gọi lần 8: Hiệp thông Mặc Áo Trắng, Ăn Chay Cầu Nguyện mỗi Chúa Nhật, 1 &15 mỗi tháng – 28-11-2010
(Đợt 8 : Lời Cảm ơn – Mời gọi & 6 bài)
Việt Nam, ngày CN 28-11-2010
Quí vị & Bạn hữu kính thân mến,
1. Hôm nay, 28-11-2010, ngày CN thứ 7 (đợt 8) trong Chiến dịch dài hạn :
“Hiệp thông Mặc Áo Trắng, Ăn chay & Cầu nguyện cho các Cao Trào Dân Chủ Đa Nguyên Đa Đảng VN,
Đòi Công Lý, Chống Bất Công và Chống Giặc Tàu Xâm Lược Đô Hộ VN theo kiểu mới TK 21,
mọi ngày CN và mồng 1 & 15 mỗi tháng”.
Đòi Công Lý, Chống Bất Công và Chống Giặc Tàu Xâm Lược Đô Hộ VN theo kiểu mới TK 21,
mọi ngày CN và mồng 1 & 15 mỗi tháng”.
2. Kính Tri ân một số Quí vị & Bạn hữu đã rất quảng đại quả cảm hưởng ứng :
Cùng Mặc Áo Trắng, Cầu Nguyện và Ăn Chay hoặc Nhịn Ăn 1-2 bữa
vào mọi ngày CN và mồng 1 & 15 mỗi tháng (6-7 ngày/tháng).
Cùng Mặc Áo Trắng, Cầu Nguyện và Ăn Chay hoặc Nhịn Ăn 1-2 bữa
vào mọi ngày CN và mồng 1 & 15 mỗi tháng (6-7 ngày/tháng).
3. Từ ngày 15-10-2010 chúng tôi đã lần lượt gửi đến Quí Bạn 7 đợt Tư liệu
gồm hơn 50 bài “Sự thật Dân cần biết” về HCM, CCRĐ & Giặc Tàu,
và 5 bài “Lẽ phải Dân cần làm” tất cả hơn 55 bài.
gồm hơn 50 bài “Sự thật Dân cần biết” về HCM, CCRĐ & Giặc Tàu,
và 5 bài “Lẽ phải Dân cần làm” tất cả hơn 55 bài.
4. Hôm nay, xin kính gửi đến Quí Bạn 2 loạt Tư liệu :
“Lẽ phải Dân cần làm” 28, 29, 30,
“Sự thật Dân cần biết” 92. 93 & 99 (Tất cả 6 bài).
“Lẽ phải Dân cần làm” 28, 29, 30,
“Sự thật Dân cần biết” 92. 93 & 99 (Tất cả 6 bài).
5. Chúng tôi cũng xin gửi lại Lời Cảm Ơn & Mời Gọi Hiệp thông Mặc Áo Trắng
Ăn chay & Cầu nguyện… quen thuộc mỗi CN lần thư 8.
Ăn chay & Cầu nguyện… quen thuộc mỗi CN lần thư 8.
6. Chúng tôi sẽ tiếp tục gửi 2 loạt bài :
Lẽ phải Dân cần làm & Sự thật Dân cần biết song song xen trộn nhau.
Trước Tết Tân Mão, sẽ gửi 10 bài về Mậu Thân 1968 (61-70).
Tất cả đều đã được biên tập lại trên khổ giấy A4,
giúp Quí Bạn tùy nghi sử dụng, phù hợp với hoàn cảnh Dân nghèo VN.
Lẽ phải Dân cần làm & Sự thật Dân cần biết song song xen trộn nhau.
Trước Tết Tân Mão, sẽ gửi 10 bài về Mậu Thân 1968 (61-70).
Tất cả đều đã được biên tập lại trên khổ giấy A4,
giúp Quí Bạn tùy nghi sử dụng, phù hợp với hoàn cảnh Dân nghèo VN.
7. Kính nhờ Quí Bạn giúp tiếp tay phổ biến sao cho đến tận tay Dân nghèo nông thôn VN.
Cảm ơn Quí Bạn rất nhiều.
Cảm ơn Quí Bạn rất nhiều.
8. Xin luôn hiệp thông hi sinh cầu nguyện đêm ngày thật nhiều cho Quê hương và cho nhau.
Kính mến,
ThapGiaDongChiem.ConDau.TangThuong
LỜI CẢM ƠN VÀ LỜI MỜI GỌI LẦN 8
HIỆP THÔNG ĂN CHAY CẦU NGUYỆN & ĐẨY MẠNH
CAO TRÀO DÂN CHỦ ĐA NGUYÊN ĐA ĐẢNG VIỆT NAM
ĐÒI CÔNG LÝ – CHỐNG BẤT CÔNG & QUỐC NẠN TÀU CỘNG
XÂM LƯỢC ĐÔ HỘ VIỆT NAM THEO KIỂU MỚI THẾ KỶ 21
Huế – Việt Nam, ngày CN 28 tháng 11 năm 2010
Kính thưa Đồng bào Việt Nam thân yêu trong và ngoài Nước,
Tôi xin chân thành cảm ơn mọi giới Đồng bào Việt Nam trong và ngoài Nước : Trong 4 ngày 01, 02, 03 và 10-10-2010, rồi sau đó, kể từ ngày 15-10-2010, vào các ngày Chúa nhật, mồng 1 & 15 mỗi tháng, nhiều Chức sắc các Tôn giáo và mọi giới Đồng bào, nhất là giới trẻ, trong và ngoài Nước, đã hưởng ứng Lời Mời Gọi của tôi ngày 26-9, 13,24,31-10, 7,14 & 21-11-2010 : Hiệp thông ăn chay cầu nguyện tại nhà và tại nơi thờ tự chung, cho toàn Dân sớm thành công trong Quốc vụ DÂN CHỦ HÓA VIỆT NAM VÀ CHỐNG LẠI QUỐC NẠN TÀU CỘNG XÂM LƯỢC ĐÔ HỘ VIỆT NAM THEO KIỂU MỚI THẾ KỶ 21. Sự hưởng ứng của khá đông Đồng bào các giới đã khích lệ chúng ta rất nhiều. Đặc biệt, một số Quí vị và Bạn hữu đã quyết định nhịn ăn 1-2 bữa vào các ngày Chúa nhật, mồng 1 & 15 mỗi tháng. Lòng quảng đại quả cảm này đã vượt quá sự mong đợi của chúng ta.
Gần 720 năm trước, Hoàng đế Trần Nhân Tông đã rất sáng suốt cảnh báo chúng ta :
“Các ngươi chớ quên, chính Nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng họ cho mình quyền nói một đàng làm một nẻo. Cho nên họa lâu đời của ta là họa Trung Hoa. Chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra nơi biên ải. Các việc trên khiến ta nghĩ tới chuyện khác lớn hơn : Tức là họ không tôn trọng biên giới quy ước. Cứ luôn luôn đặt ra những cái cớ để tranh chấp. Không thôn tính được ta, thì gậm nhấm ta. Họ gậm nhấm đất đai của ta, lâu dần họ sẽ biến giang san của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích. Vậy nên các ngươi phải nhớ lời Ta dặn :
“Một tấc đất của Tiền Nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay ngoại bang.
Ta cũng để lời nhắn nhủ đó như một lời di chúc cho muôn đời con cháu.”
Thế mà hôm nay, quốc nạn Tàu xâm lược đô hộ Việt Nam theo kiểu mới, bắt chúng ta phải lệ thuộc về văn hóa, ngoại giao, chính trị, kinh tế, an ninh-quốc phòng đã quá lộ liễu. Nhất là chúng ta đã phải chịu mất lãnh thổ về tay Tàu Cộng : quần đảo Hoàng Sa, phần lớn quần đảo Trường Sa và Biển Đông, một phần vịnh Bắc Việt, hàng ngàn cây số vuông biên giới phía Bắc, hơn 300 ngàn hécta đất rừng đầu nguồn của 18 tỉnh phía Bắc cho Tàu Cộng thuê miễn phí 50 năm, hàng chục ngàn hécta đất rừng trong kế hoạch bôxít Tây Nguyên mà đầu tiên là 2 khu nhà máy Tân Rai, tỉnh Lâm Đồng và Nhân Cơ, tỉnh Đak-Nông; mất đất, biển và tài nguyên bởi nhiều Hiệp định về ranh giới biển-đảo, đất liền, khai thác và hợp tác kinh tế, mà Việt Nam luôn phải chịu thiệt.
Sỉ nhục trắng trợn cay đắng nhất không thể biện minh là : Đại Lễ kỷ niệm ngàn năm Thăng Long, tốn kém cực kỳ xa xỉ quá vô lý lên đến 94 ngàn tỉ đồng, lại bị khống chế buộc phải khai mạc đúng quốc khánh Tàu Cộng 01-10-2010. Số tiền rất hoang phí khổng lồ này đúng ra phải được dùng để cứu trợ Đồng bào lũ lụt (những vùng nào Dân chúng ủng hộ Cao trào Dân chủ thì bị bỏ đói không cứu trợ ngay những ngày đầu khốn khổ nhất !); nâng cấp hệ thống y tế, miễn/giảm giúp Dân nghèo chữa bệnh; giúp sinh viên-học sinh ăn học, xóa bỏ chương trình cho sinh viên vay vốn học tập đầu voi rất kêu để khoe mẽ, mà đuôi chuột bắt sinh viên nghèo phải gánh chịu (năm học 2010-2011 hầu hết sinh viên nghèo không vay được nữa, vì ngân hàng viện cớ sợ sinh viên không thể trả !); tăng cường nhân lực và phương tiện bảo vệ ngư dân, ngư trường, đất rừng, biển-đảo…của Tổ quốc trước quốc nạn Tàu Cộng xâm lược…
Nay hiệp lực với nhiều Tổ chức và Đồng bào khác, nhằm đẩy mạnh Cao Trào Đòi Công Lý-Dân Chủ Đa Nguyên Đa Đảng Việt Nam, để hữu hiệu hóa Cao Trào Bảo Vệ Lãnh Thổ Toàn Vẹn, Chống Bất Công và Quốc nạn Tàu Cộng xâm lược đô hộ tinh vi theo kiểu mới, tôi xin phép được tiếp tục lên tiếng mời gọi :
– Mọi Đồng bào Việt Nam trong Nước mặc áo trắng, hiệp thông ăn chay cầu nguyện tại nhà, tại nơi làm việc, tại các Nhà Chùa, Nhà Thờ, Thánh Thất, Thiền Viện, Tu Viện mỗi đêm ngày, nhất là các ngày Chúa nhật, mồng 1 & 15 mỗi tháng; tham gia các hoạt động Dân chủ hóa Việt Nam; đặc biệt đến các cơ quan của bạo quyền CSVN và các quảng trường, để biểu tình hoặc sinh hoạt mỗi khi các Tổ chức hoặc Khối 8406 kêu gọi đấu tranh cho Công lý, Sự thật, Dân chủ, Tự do hiện nay và trong những ngày tháng năm tới đây.
– Mọi Đồng bào Việt Nam trong Nước, nhất là giới trẻ hăng hái và can đảm hơn nữa để tiếp tục viết 3 từ hoặc 3 cụm từ : Dân Là Chủ, Chống Giặc Tàu, HS.TS.VN hoặc Hoàng Sa-Trường Sa-Việt Nam khắp nơi trong toàn cõi Việt Nam, ít nhất là tại các nơi Tàu Cộng chưa cướp kịp.
– Mọi Đồng bào Việt Nam ở hải ngoại mặc áo trắng, hiệp thông cầu nguyện tại nhà, tại nơi làm việc, tại các nơi thờ tự chung : mỗi đêm ngày, cách riêng các ngày Chúa nhật, mồng 1 & 15 mỗi tháng; tham gia các hoạt động Dân chủ hóa Việt Nam, nhất là vận động Quốc tế; đặc biệt đến các Tòa Đại sứ, Tòa Tổng Lãnh sự hoặc Lãnh sự Việt Cộng tại tất cả các Nước trên thế giới: biểu tình những dịp hệ trọng từ nay và trong suốt nhiều năm tới đây.
Ngoài việc hiệp thông ăn chay cầu nguyện như trên, đồng thanh với Kháng Thư số 31 của Khối 8406 ngày 15-11-2010, tôi muốn phản đối và tố cáo trước công luận thế giới các quốc nạn này :
1. Nạn giặc Tàu cướp đoạt tàu thuyền, bắt cóc, đánh giết ngư dân Việt Nam liên tiếp trong mấy năm gần đây và hiện nay, mà bạo quyền CSVN không quan tâm bảo vệ hiệu quả, khiến ngư dân Việt Nam dọc duyên hải phải tìm cách bỏ/đổi nghề hàng loạt;
2. Việc nhà cầm quyền CSVN, từ đầu năm 2010 đến nay, liên tiếp đánh đập, bắt bớ, giam cầm, giết chết rất thô bạo nhiều thường dân và Chiến sĩ Dân chủ Hòa bình, hoặc cấm họ ra khỏi nhà hết sức vô luật, vô lý, bất công, cụ thể như :
2.1. Đã kết án bất công ông Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, cô Đỗ Thị Minh Hạnh và ông Đoàn Huy Chương ngày 26-10-2010 mỗi người 7-9 năm tù giam chỉ vì họ đã giúp đỡ công nhân tranh đấu đòi tăng lương và có điều kiện lao động xứng nhân phẩm; đã bắt Giáo sư Phạm Minh Hoàng, Mục sư Dương Kim Khải, Truyền đạo Nguyễn Thành Tâm và bà Trần Thị Thúy từ tháng 7-2010; bắt nhà giáo Vi Đức Hồi ngày 7-10-2010; đã bắt, hăm dọa, đánh đập, đem ra tòa để vu khống và kết án tù ở hoặc tù treo 6 Tín hữu vô tội Giáo xứ Cồn Dầu, Đà Nẵng ngày 27-10-2010; giam tù ông Nguyễn Văn Hải (blogger Điếu Cày) khi đã hết hạn tù; bắt giữ ông Phan Thanh Hải (blogger Anh Ba Sài Gòn), cô Lê Nguyễn Hương Trà (blogger Cô Gái Đồ Long); sách nhiễu 3 cô Lư Thị Thu Trang, Lê Thị Công Nhân, Tạ Phong Tần và kỹ sư Đỗ Nam Hải; bắt giữ Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ (4-11-2010) chỉ vì họ vạch trần sự thật về chế độ, bênh vực lẽ phải để bảo vệ nhiều nạn nhân của chế độ, lên án sai lầm-tội ác của nhà cầm quyền CS và kiện các quan chức vi phạm luật pháp, như thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng,…;
2.2. Vô nhân với bà Mai Thị Dung, Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần Túy, đang bệnh rất nguy kịch tại trại giam K2, Z30A Xuân Lộc, Đồng Nai; vu khống, hăm dọa, tấn công bản thân, cộng sự viên và cơ sở của Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Đại diện Hội đồng Giáo phẩm Hội thánh Tin lành Mennonite Việt Nam từ tháng 10-2010; hẹp hòi vô đạo và ác tâm ngăn cản Hòa Thượng Thích Không Tánh, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Từ thiện Xã hội của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, tặng quà cho các Thương binh chế độ Sài Gòn cũ ngày 28-10-2010 tại Quảng Trị; sử dụng và đội lốt côn đồ chặn đường, hăm dọa hành hung Đức Giám mục Hoàng Đức Oanh tại Kon Tum ngày 7-11-2010 khi Ngài đi cử hành Thánh Lễ và thăm viếng giáo dân theo nhiệm vụ.
Để hiệp thông với mọi giới Đồng bào Việt Nam trong và ngoài Nước trong các Cao trào hết sức hệ trọng này, tôi xin mặc áo trắng và nhịn ăn 2 bữa sáng-trưa vào 4-5 ngày Chúa nhật, mồng 1 & 15 mỗi tháng, bắt đầu từ ngày 15-10-2010 vừa qua.
Trân trọng kính mời hiệp thông hưởng ứng. Kính ghi ơn và kính chào mọi người.
Kính mời gọi từ nhà Hưu dưỡng Nhà Chung Tổng Giáo phận Huế
69 Phan Đình Phùng, Huế, ngày 28 tháng 11 năm 2010
Linh mục tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Lý
(Tham chiếu Sự thật Dân cần biết 26)
26 NHÂN QUYỀN CƠ BẢN
đã được Công pháp Quốc tế và Liên Hiệp Quốc thừa nhận
& buộc mọi Nước thành viên phải cam kết tôn trọng.
26 MỤC TIÊU CỤ THỂ của Khối 8406
& mỗi Công dân có trách nhiệm phải đấu tranh
từng bước giành lại cho toàn Dân Việt Nam từ năm 2006 về sau.
I. Các Nhân quyền về thân thể :
1. Quyền sống (không bị thủ tiêu, tàn sát, khủng bố, đe dọa, quấy nhiễu vì chính kiến, chủng tộc, tôn giáo, thành phần giai cấp).
2. Quyền không bị nô lệ hay nô dịch (vì lý lịch, chủng tộc, tôn giáo, chính kiến).
3. Quyền không bị tra tấn hành hạ (dưới mọi hình thức, mớm cung, bức cung).
4. Quyền không bị giam giữ độc đoán (vì các tội vu vơ chỉ có trong các chế độ độc tài : gây rối trật tự, phá hoại chính sách đoàn kết, lợi dụng tôn giáo, lợi dụng dân chủ, xúc phạm lãnh tụ, tuyên truyền chống nhà cầm quyền,…).
5. Quyền được xét xử công bằng (tư pháp phải độc lập với hành pháp, lập pháp, công an).
6. Quyền được Tòa án bảo vệ (được bồi hoàn danh dự và thiệt hại).
7. Quyền được Luật pháp bảo vệ (không có loại tội tuyên truyền chống chế độ, chống đối chính sách).
8. Quyền được bình đẳng trước pháp luật (hiến pháp, pháp luật công bằng văn minh, có luật sư).
II. Các Nhân quyền về an cư :
9. Quyền tự do cư trú và đi lại, xuất ngoại và hồi hương (không bị quản chế hành chánh).
10. Quyền có đời sống riêng (bản thân, gia đình, nhà cửa, thư tín, điện thoại, điện thư được bảo vệ).
11. Quyền kết hôn và lập gia đình.
12. Quyền có quốc tịch.
13. Quyền tỵ nạn vì lý do chính trị, tôn giáo, chủng tộc.
14. Quyền tư hữu về vật dụng cá nhân, gia đình, tập thể, về đất đai và vốn kinh doanh.
III. Các Nhân quyền về lạc nghiệp :
15. Quyền có việc làm, lương tương xứng và được nghỉ ngơi – giải trí.
16. Quyền thành lập và tham gia Nghiệp đoàn độc lập và quyền đình công.
17. Quyền có mức sống xứng hợp cho bản thân và gia đình.
18. Quyền có an sinh xã hội và bảo hiểm xã hội khi thất nghiệp, già lão.
19. Quyền bảo vệ gia đình về hôn nhân, sản phụ, hài nhi, thiếu nhi, bình đẳng giới.
20. Quyền được chăm sóc sức khỏe, chữa bệnh miễn phí hoặc hợp lý, được bảo hiểm y tế.
21. Quyền được giáo dục miễn phí cấp tiểu học, rồi trung học ; học đại học đầy đủ thuận lợi.
22. Quyền về văn hóa (tự do hưởng thụ, sáng tác, được bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ).
IV. Các Nhân quyền về Tự do Dân chủ :
23. Tự do tín ngưỡng – tôn giáo cách bình thường phổ quát như tại đại đa số các Nước trên thế giới.
24. Tự do tư tưởng, phát biểu, quan điểm, tự do thông tin ngôn luận, tự do báo chí.
25. Tự do hội họp, lập hội, lập đảng, biểu tình; toàn Dân được trưng cầu ý kiến về quốc sự.
26. Quyền tham gia công quyền, tự do ứng cử – bầu cử bình đẳng không bị giới hạn bởi hiến pháp, luật pháp khi không có một bản án công bằng nào ràng buộc; Quyền tham gia xây dựng, bảo vệ và quản lý Tổ quốc. Tức là Quyền Dân tộc Tự quyết. @@@
Lm TNLT Nguyễn Văn Lý sưu tập 01.10.2010
(Tham khảo “Từ Hiến Chương 1977 cho Tiệp Khắc đến Tuyên Ngôn 2006 cho Việt Nam”
của Ls Nguyễn Hữu Thống – 15.4.2006)
CÁC ĐIỀU LUẬT QUỐC TẾ
Giúp các Chiến sĩ Dân chủ Hòa bình Việt Nam kiện NN CSVN
lên LHQ về Quyền Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Hội Họp & Tự Do Lập Hội
Khi bị đe dọa, quấy rầy, tịch thu tài liệu & phương tiện thông tin, các CSDCHBVN phải biết buộc Cán bộ CS đưa luật lạc hậu ra và lập biên bản vi phạm, để làm bằng chứng kết tội là chính Cán bộ & NN CSVN đang vi phạm Nhân quyền đã được Công pháp QT qui định & bảo vệ :
1. Điều 69 “Hiến pháp Nước CHXHCNVN” năm 1992 : Công dân có quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật. (Nhưng Pháp luật của Nước thành viên LHQ phải phù hợp với Công pháp Quốc tế. Nếu không muốn ngụy biện chơi chữ).
2. “Công Ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị”, của LHQ ngày 16-12-1966, VN ngày 24-09-1982 :
– Điều 5,1 : Không được phép giải thích bất kỳ một quy định nào của Công Ước (CƯ) nầy… nhằm hủy bỏ bất kỳ quyền và tự do nào được công nhận trong CƯ, nhằm giới hạn những quyền và tự do đó quá mức độ quy định trong CƯ nầy.
– Điều 5,2 : Không được phép hạn chế hoặc hủy bỏ bất kỳ quyền cơ bản nào của con người đã được công nhận hoặc hiện tồn tại ở một quốc gia thành viên của CƯ nầy trên cơ sở luật điều ước, các quy định pháp luật, hoặc tập quán với cớ là CƯ nầy không công nhận những quyền ấy hoặc công nhận ở một mức độ thấp hơn.
– Điều 19,2 : Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền nầy bao gồm cả quyền tự do tìm kiếm, nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý kiến, không phân biệt ranh giới, hình thức tuyên truyền miệng, hoặc bằng bản viết, in, hoặc bằng hình thức nghệ thuật hoặc thông qua mọi phương tiện đại chúng khác tùy theo sự lựa chọn của họ.
3. “Tuyên ngôn QT Bảo vệ những người đấu tranh cho Nhân quyền” ngày 9.12.1998
nhân kỷ niệm 50 năm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền của LHQ :
Ÿ Điều 5 : Nhằm thăng tiến và bảo vệ quyền con người và các tự do căn bản, mỗi người, tự cá nhân mình hay liên hợp với những người khác, đều có quyền trên bình diện quốc gia hay quốc tế :
5.a : Hội họp và tụ họp một cách thuần hòa ;
5.b : Thành lập những tổ chức, những hội đoàn hay những nhóm phi chính phủ, gia nhập và tham dự vào những tổ chức, những hội đoàn, những nhóm phi chính phủ ấy.
Ÿ Điều 6 : Mỗi người, tự cá nhân mình hay liên hợp với những người khác, đều có quyền :
6.a : Lưu giữ, tìm kiếm, thu đạt, nhận và bảo quản những thông tin về tất cả các quyền con người và tất cả các tự do căn bản, nhất là được toàn quyền tiếp cận với những thông tin liên quan đến cách ứng dụng các quyền và các tự do qua những hệ thống lập pháp, tư pháp hay hành chánh quốc gia ;
6.b : Xuất bản, thông báo cho người hay phổ biến tự do mọi ý kiến, mọi thông tin và mọi kiến thức về các quyền con người và các tự do căn bản, y theo sự qui định của những văn bản QT liên quan đến các quyền con người và những văn bản QT khác có thể áp dụng ;
6.c : Nghiên cứu, thảo luận, đánh giá và lượng định sự tôn trọng, trên pháp lý cũng như trong thực hành, tất cả các quyền con người và tất cả các tự do căn bản, và làm cho công chúng chú ý đến vấn đề này bằng cách này hay mọi cách thích hợp khác.
Ÿ Điều 7 : Mỗi người, tự cá nhân mình hay liên hợp với những người khác, đều có quyền dự kiến những nguyên tắc mới và những ý kiến trong lĩnh vực nhân quyền, thảo luận về nhân quyền và làm thăng tiến sự hiểu biết về nhân quyền.
(Trích Văn kiện Nhân quyền của QT & VN, Khối 8406 ấn hành T.7.2009, trang 62-63)
4. Trích “Luật Ký kết, Tham gia và Thực hiện Điều ước Quốc tế” do NCQ CSVN ban hành ngày 24.6.2005, hiệu lực ngày 01.01.2006, qui định tại “Điều 6 điều ước quốc tế và qui định pháp luật trong nước” :
– 6,1 : Trong trường hợp văn bản qui phạm pháp luật trong nước và điều ước quốc tế mà Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là thành viên có qui định khác nhau về cùng một vấn đề thì áp dụng qui định của điều ước quốc tế.
– 6,2 : Việc ban hành văn bản qui phạm pháp luật phải bảo đảm không làm cản trở việc thi hành điều ước quốc tế mà Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là thành viên có qui định về cùng một vấn đề.
Ÿ Nghĩa là mọi người lương thiện đều hiểu rất rõ về 2 điều luật trên đây rằng : Khi có điều nào trong Luật pháp của một Nước thành viên Liên hiệp quốc khác với hoặc mâu thuẫn với CƯ Quốc tế, thì phải áp dụng CƯ Quốc tế là Văn bản pháp lý có giá trị ràng buộc cao hơn. @@@
(Trích Đơn kiện số 01 ngày 8-6-2010, trang 4, của Lm Tù nhân Lương tâm Tađêô Nguyễn Văn Lý
kiện NCQ CSVN trước các Tòa án Nhân quyền của Quốc tế & Hội đồng Nhân quyền, Tòa Công lý của LHQ
Và đã được 2 Cơ quan này của LHQ nhận đơn ngày 02-08-2010
(Lẽ phải Dân cần làm 28)
ỦY VIÊN BỘ CHÍNH TRỊ : ÔNG LÀ AI ?
Nangchangchang (danlambao) – Sài Gòn 11-2010
Với ĐCS Việt Nam thì các ông là những kẻ hậu sinh, đóng góp của các ông là vô cùng nhỏ trong dòng thác cách mạng của họ. Các tầng lớp tiền bối của Đảng đã tốn bao nhiêu công sức, xây dựng nên chế độ này, mâm cỗ đã dọn sẳn, các ông chỉ ung dung tiếp quản, ngồi vào bàn và “xơi” mà thôi…
Hiện nay, tổ chức có quyền lực nhất của đa số các nước trên thế giới là Quốc hội. Quốc hội là cơ quan lập pháp, ngoài ra còn giám sát tối cao toàn bộ hoạt động của Nhà nước (gồm hành pháp và tư pháp). Tuy vậy, tại một số quốc gia cũng có Quốc hội nhưng quyền lực của nó không phải là tối cao. Ví dụ ở Việt Nam, quyền lực nằm trong tay của ĐCS độc quyền toàn trị. Đảng lập ra cơ quan chóp bu gọi là Ban Chấp hành Trung ương (BCHTƯ), trong đó đầu não là Bộ Chính trị.
BCHTƯ Đảng chỉ đạo gần như mọi mặt đời sống xã hội, mọi chủ trương chính sách, từ đối nội đến đối ngoại đều xuất phát từ đây. Sau khi các Nghị quyết của Đảng được ban hành thì Quốc hội mới tổ chức họp, copy Nghị quyết của Đảng, người đọc kẻ dò chính tả và sau đó phát hành Nghị quyết, đóng dấu Quốc hội để cho toàn dân thi hành.
Lịch sử Việt Nam thời sau 1945 chứng minh rằng, chỉ một hoặc vài câu trong Nghị quyết của Đảng (tuy rằng còn rất mơ hồ) là đã trở thành một chủ trương lớn của Nhà nước, của Chính phủ. Ngược lại, khi Chính phủ ban hành một kế hoạch, chính sách mới mà gặp sự phản đối, thì cứ vin vào lý do cụ thể hóa đường lối của Đảng thì mọi chuyện gần như được giải quyết êm xuôi. Dù rằng, các cá nhân phản đối là những chính khách, nhà khoa học, nhà kinh tế rất nổi tiếng, nhưng khi đụng phải Nghị quyết của Đảng, của Bộ Chính trị thì tất cả đều mặc nhiên gục đầu ngoan ngoãn im lặng, dẫu ai cũng biết rằng cái Nghị quyết đó có nhiều điều rất vô lý.
Trở lại hai vấn đề nổi cộm của Việt Nam gần đây là bô xít Tây Nguyên và đường sắt cao tốc bắc – nam. Dự án bô-xít Tây Nguyên bị các tầng lớp nhân dân phản đối đợt đầu tiên cách đây hơn hai năm, nhưng Chính phủ tuyến bố đây là chủ trương của Bộ Chính trị nên vẫn tiếp tục triển khai dự án. Khi hồ chứa bùn đỏ ở Hungary bị vỡ, dự án này lại dấy lên làn sóng phải đối lần thứ hai. Các vị từ chủ đầu tư TKV, Bộ tài nguyên môi trường, Bộ công thương vẫn tuyến bố xanh rờn đây là chủ trương của Bộ Chính trị nên không thể dừng dự án. Đối với đường sắt cao tốc bắc – nam, lần đầu tiên Quốc hội bỏ phiếu phủ quyết đề án này. Tuy nhiên, gần đây nó lại xuất hiện trong văn kiện dự thảo của Đảng, nếu được thông qua trong Đại hội sắp tới thì chỉ cần Bộ Chính trị ra Nghị quyết là dự án sẽ tiến triển rất nhanh chóng.
Tại sao Nghị quyết của Bộ Chính trị lại có quyền năng lớn đến vậy? Ai lập nên các Nghị quyết “cao siêu” đó ? Xin thưa : về lý thuyết đó là các ủy viên Bộ Chính trị. Chúng ta thử liệt kê các ủy viên Bộ Chính trị đương nhiệm khóa X :
Nông Đức Mạnh, Trương Tấn Sang, Nguyễn Văn Chi, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Phùng Quang Thanh, Lê Hồng Anh, Phạm Quang Nghị, Lê Thanh Hải,
Tô Huy Rứa, Hồ Đức Việt, Nguyễn Sinh Hùng, Phạm Gia Khiêm, Trương Vĩnh Trọng.
Tô Huy Rứa, Hồ Đức Việt, Nguyễn Sinh Hùng, Phạm Gia Khiêm, Trương Vĩnh Trọng.
Hãy nhìn vào danh sách ở trên và hỏi : Ủy viên Bộ Chính trị, các ông là ai ?
Khẳng định đầu tiên : Các ông không phải là thần thánh (cộng sản là vô thần mà). Các ông là những con người trần thế cụ thể. Các ông được sinh ra như bao người khác. Các ông được cha mẹ nuôi nấng, lớn lên, học được một tí chữ, đi làm cách mạng, học tại chức lấy bằng đại học-tiến sĩ, sau đó làm quan, hàng tháng lãnh lương, định kỳ lãnh quà cáp, rồi về già chết đi cũng thành cát bụi mà thôi.
Khẳng định thứ hai : Các ông không phải vua chúa, mà cũng chẳng phải quan lại thượng thư của triều đình phong kiến (triều đình ấy các ông đạp đổ cách đây hơn nửa thế kỷ rồi). Các ông là quan cộng sản thời hiện đại, do Đảng viên của Đảng các ông “bầu” nên.
Khẳng định thứ ba : Các ông không phải là cán bộ tiền khởi nghĩa, không phải khai quốc công thần. Với ĐCS Việt Nam thì các ông là những kẻ hậu sinh, đóng góp của các ông là vô cùng nhỏ trong dòng thác cách mạng của họ. Các tầng lớp tiền bối của Đảng đã tốn bao nhiêu công sức, xây dựng nên chế độ này, mâm cỗ đã dọn sẵn, các ông chỉ ung dung tiếp quản, ngồi vào bàn và “xơi” mà thôi.
Khẳng định thứ tư : Các ông có trình độ học vấn cũng thường thường như bao người khác. Theo lí lịch trích ngang thì 9/15 ông có trình độ đại học, 6/15 ông có trình độ tiến sĩ. Nếu xét về học vấn thì các ông chỉ là hạt cát trong giới trí thức đông đảo của nước Việt. Tuy nhiên, khi nhìn vào quá trình công tác thì không hiểu một số ông đi học bằng cách nào, thời gian nào để học, thời gian nào dành cho công tác. Nếu đi học chính quy ngay ngắn, thì mất 4-5 năm mới lấy bằng đại học, 4-5 năm làm tiến sĩ. Đã đi học thì không thể công tác, vậy chẳng hiểu tại sao thời gian đi học đó lại được ghi là thời gian cống hiến cho sự nghiệp cách mạng, thời gian đi học đó lại được lãnh lương, lại được hưởng các chế độ bảo hiểm xã hội – y tế ?
Khẳng định thứ năm : Các ông không có tài năng gì đặc biệt. Đối với các chính trị gia, tài năng của họ thường được biểu hiện qua công việc họ làm hàng ngày và được soi xét khá kỹ qua truyền thông đại chúng. Với các ông, ngoại trừ những việc thể hiện trong bóng tối, bí mật mà dân chúng chưa được biết, còn những gì diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật thì tài năng của các vị chỉ ở mức trung bình của xã hội. Hãy nhìn “tứ trụ triều đình” sô diễn cũng đủ để quy nạp cho các vị còn lại. Về đối nội, đi tới đâu “tứ trụ” cũng rao mãi cụm từ đã dùng hàng chục năm nay “trồng cây gì ? nuôi con gì ?”. Về đối ngoại, dù đi thăm quốc gia nào cũng ca “quan hệ kinh tế chưa tương xứng với quan hệ chính trị” v.v… Do ngoại ngữ yếu kém, nên khi đi bên cạnh nguyên thủ các quốc gia khác thấy các ông lóng ngóng mà dân Việt cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng. Đã vậy, khi phát biểu thì lộng ngôn, diễn văn được soạn sẳn cho các ông đọc thì không sao, nhưng nếu các ông trổ tài hùng biện thì ôi thôi, hoặc là không ai hiểu ý các ông định nói gì, hoặc là chỉ ôm bụng cười mà thôi.
Khẳng định thứ sáu : Các ông cũng không được can thiệp hoặc cấy ghép các yếu tố sinh học để có thể gây đột biến gen trở thành “siêu nhân”. Trong hồ sơ của các ông không có thông tin nào đề cập đến điều này.
Khẳng định thứ bảy : Các ông không phải là vô sản, các ông cũng có gia đình, con cái học hành đỗ đạt, làm quan to, giàu có cả, không ai nghèo. Các ông đều là triệu phú đô la, dầu rằng tiền lương thực nhận của các ông cũng thấp, người cao nhất hưởng hệ số lương 13 (13 x 750.000đ = 9.750.000 đ/tháng). Chẳng biết các ông tích tụ tư bản bằng cách nào ? Giả sử có được bản kê khai tài sản minh bạch thì nhiều người dân nước Việt sẽ bị sốc nặng về sự giàu có của các ông.
Nói tóm lại là :
1. Các ông không phải thần thánh : nên các ông không thể có quyền lực vô hình.
2. Các ông không phải vua chúa phong kiến : nên các ông không thể có quyền lực hữu hình mặc định của xã hội trình độ thấp.
3. Các ông không phải các bộ tiền khởi nghĩa, khai quốc công thần nên các ông không thể có quyền lực của sự kính trọng.
4. Các ông không có học vấn cao siêu nên các ông không có quyền lực của sự cả nể.
5. Các ông không có tài năng xuất chúng nên các ông không có quyền lực của sự kính nể.
6. Các ông không đột biến gen để thành siêu nhân nên các ông không có quyền lực của sự khiếp sợ.
7. Các ông không phải vô sản, các ông có gia đình hạnh phúc giàu có nên các ông không có sự vô tư tuyệt đối khi ban hành các quyết sách (tiểu nhân có thể can thiệp vào công việc của các ông).
Với bảy khẳng định nêu trên đối chiếu vào 15 vị ủy viên Bộ Chính trị khóa X sao lại thấy xót xa cho nước Việt. Mang danh là bộ tham mưu tối cao ban hành, nhưng các Nghị quyết của Đảng xa rời thực tế cuộc sống, đi ngược lại lợi ích người dân và của Dân tộc, vậy mà người Việt buộc phải răm rắp tuân theo.
Thực sự các ông chỉ được mã bề ngoài, làm sao những con người này lại làm nên các Nghị quyết của Đảng được. Tại sao lại nói như thế ? Vậy ai là người làm nên các Nghị quyết đó ?
Xin thưa, đó là các tập đoàn lợi ích đứng sau Đảng. Họ có thể là Đảng viên và cũng có thể là người ngoài Đảng. Họ trốn trong các tập đoàn, tổng công ty Nhà nước, tập đoàn kinh tế tư nhân, hoặc của nước ngoài. Họ hiện diện ở các văn phòng trung ương Đảng, Quốc hội, Chủ tịch nước, Chính phủ; các cơ quan tham mưa cấp bộ, cấp ngành. Ai muốn gặp lãnh đạo cao cấp thì phải thông qua họ, nộp “lệ phí”, họ chấp thuận thì được vào yết kiến, nếu không thì xách dép ra về. Họ cho phép công văn, thư từ đến đúng địa chỉ người nhận hay vào sọt rác. Họ thêm thắt, biến hóa từ ngữ trong các Nghị quyết của Đảng nhằm mang lại lợi ích cho một nhóm người nào đó.
Họ tiếp cận cán bộ từ cấp cao nhất đến công chức cấp thấp. Chúng ta còn nhớ, thủ tướng Phan Văn Khải từng thổ lộ rằng một tập đoàn xây dựng Trung Quốc vào tận văn phòng Chính phủ để đề xuất làm sân vận động quốc gia Mỹ Đình khiến cựu thủ tướng “bối rối”. Ngay cả cựu tổng bí thư Lê Khả Phiêu tiết lộ, có cá nhân vào gặp ông khi về bỏ lại bì thơ 5000 đô la trên bàn làm việc. Họ tới chúc tết ông Lê Khả Phiêu, chụp hình dinh cơ, vườn “rau sạch” nhà ông rồi tung lên mạng internet. Thử hỏi họ coi các ông ra gì ? Các bộ ngành họp đánh giá tổng kết hiệu quả kinh tế của nhà máy lọc dầu Dung Quất, nhưng ông chủ tịch tập đoàn PETROVIETNAM quát rằng “các ông đến để nghe, chứ không đến để bàn thảo” thế là tất cả im phăng phắc, nhận phong bì ra về.
Các tập đoàn lợi ích này can thiệp rất sâu vào việc soạn thảo từ đường lối, quyết sách lớn của Đảng cho đến các văn bản cấp thấp hơn như bộ-ban-ngành, làm ảnh hưởng tiêu cực đến đời sống, sinh hoạt của mọi giai tầng trong xã hội. Ở cấp cao, họ lũng đoạn Quốc hội, Chính phủ để thông qua kế hoạch phá hội trường Ba Đình để xây mới, mở rộng thành phố Hà Nội, họ vẽ ra hàng trăm chương trình cấp Nhà nước để họ thâu tóm các khoản chi ngân sách có giá hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn tỷ đồng. Họ can thiệp vào quy hoạch phát triển các vùng, quy hoạch đô thị, họ còn quyết cả quy hoạch chiến lược phát triển ngành nghề. Bộ công thương đề xuất lộ trình thị trường hóa ngành điện nhưng ông EVN bác, là kế hoạch đó rơi vào quên lãng. Hãy nhìn Vinashin, 4 năm đốt hết hơn 5 tỷ đô la, vậy mà không ai biết, không ai trong Bộ Chính trị dám hó hé lên tiếng trong thời gian quá dài, đợi đến khi “tập đoàn” này tan vỡ, mới hùng hồn tuyên bố “xử lý” v.v…Ở tầm thấp hơn, họ còn thò vòi bạch tuộc để thực thi những vụ việc đáng gọi là “vô liêm sĩ” như hạn chế xe ba gác. Bà con nghèo tích cóp mua được xe ba gác máy, họ phán một câu là bà con dẹp ngay xe ba gác của mình, phải mua xe ba gác Tàu, hoặc họ cho vay tiền mua xe ô tô vận tải nhỏ. Đã qua hai năm từ ngày chính sách nọ có hiệu lực, các ông hãy ra đường nhìn xem các xe ba gác Tàu nó hoạt động như thế nào, bây giờ nó còn tệ hơn cái ba gác ngày xưa của họ mà các ông bắt dẹp đi. Người dân nào bị lừa mua ô tô tải nhỏ thì giờ làm quần quật không đủ trả lãi ngân hàng.
Chính các tập đoàn lợi ích này đã biến các ông ủy viên bộ chính trị thành những con rối trên sân khấu chính trị nước Việt hiện tại mà thôi. Họ lợi dụng sự “ngây thơ” của các ông để thao túng chính sách và trục lợi trên thân người dân Việt.
Thực ra, các ông có gì đâu ngoài cái “xác phàm” ấy. Nguyên thủ các nước sau một nhiệm kỳ là thần sắc thay đổi hẳn, đầu kỳ trai tráng, cuối kỳ xác xơ. Còn các ông thì ngược lại, đầu kỳ vàng vọt, cuối kỳ bảnh bao béo tốt, gần bảy chục tuổi hết mà không thấy một sợi tóc bạc trên đầu (ngoại trừ 2 ông), mái tóc lúc nào cũng đen nhánh, chải chuốt, xịt keo bóng mượt. Chẳng biết có phải các ông “hồi xuân” do bổng lộc quá nhiều hay do nhuộm tóc đen thành “trai tráng phong độ”. Nhưng phong độ để mà làm gì ? để “đú đởn” với ai ?
Vậy mà bao nhiêu năm trời 86 triệu dân lại ngoan ngoãn phục tùng “chiếu chỉ” của các ông mà không hiểu tại sao ? động cơ nào ?
Ủy viên Bộ Chính trị là tinh hoa hay đại họa của nước Việt ? @@@
Nangchangchang (danlambao) – Sài Gòn 11/2010
Phụ lục : CÁC ĐIỀU LUẬT QUỐC TẾ
Giúp các Chiến sĩ Dân chủ Hòa bình Việt Nam kiện NN CSVN
lên LHQ về Quyền Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Hội Họp & Tự Do Lập Hội
Khi bị đe dọa, quấy rầy, tịch thu tài liệu & phương tiện thông tin, các CSDCHBVN phải biết buộc Cán bộ CS đưa luật lạc hậu ra và lập biên bản vi phạm, để làm bằng chứng kết tội là chính Cán bộ & NN CSVN đang vi phạm Nhân quyền đã được Công pháp QT qui định & bảo vệ :
1. Điều 69 “Hiến pháp Nước CHXHCNVN” năm 1992 : Công dân có quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật. (Nhưng Pháp luật của Nước thành viên LHQ phải phù hợp với Công pháp Quốc tế. Nếu không muốn ngụy biện chơi chữ).
2. “Công Ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị”, của LHQ ngày 16-12-1966, VN ngày 24-09-1982 :
– Điều 5,1 : Không được phép giải thích bất kỳ một quy định nào của Công Ước (CƯ) nầy… nhằm hủy bỏ bất kỳ quyền và tự do nào được công nhận trong CƯ, nhằm giới hạn những quyền và tự do đó quá mức độ quy định trong CƯ nầy.
– Điều 5,2 : Không được phép hạn chế hoặc hủy bỏ bất kỳ quyền cơ bản nào của con người đã được công nhận hoặc hiện tồn tại ở một quốc gia thành viên của CƯ nầy trên cơ sở luật điều ước, các quy định pháp luật, hoặc tập quán với cớ là CƯ nầy không công nhận những quyền ấy hoặc công nhận ở một mức độ thấp hơn.
– Điều 19,2 : Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền nầy bao gồm cả quyền tự do tìm kiếm, nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý kiến, không phân biệt ranh giới, hình thức tuyên truyền miệng, hoặc bằng bản viết, in, hoặc bằng hình thức nghệ thuật hoặc thông qua mọi phương tiện đại chúng khác tùy theo sự lựa chọn của họ.
3. “Tuyên ngôn QT Bảo vệ những người đấu tranh cho Nhân quyền” ngày 9.12.1998
nhân kỷ niệm 50 năm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền của LHQ :
Ÿ Điều 5 : Nhằm thăng tiến và bảo vệ quyền con người và các tự do căn bản, mỗi người, tự cá nhân mình hay liên hợp với những người khác, đều có quyền trên bình diện quốc gia hay quốc tế :
5.a : Hội họp và tụ họp một cách thuần hòa ;
5.b : Thành lập những tổ chức, những hội đoàn hay những nhóm phi chính phủ, gia nhập và tham dự vào những tổ chức, những hội đoàn, những nhóm phi chính phủ ấy.
Ÿ Điều 6 : Mỗi người, tự cá nhân mình hay liên hợp với những người khác, đều có quyền :
6.a : Lưu giữ, tìm kiếm, thu đạt, nhận và bảo quản những thông tin về tất cả các quyền con người và tất cả các tự do căn bản, nhất là được toàn quyền tiếp cận với những thông tin liên quan đến cách ứng dụng các quyền và các tự do qua những hệ thống lập pháp, tư pháp hay hành chánh quốc gia ;
6.b : Xuất bản, thông báo cho người hay phổ biến tự do mọi ý kiến, mọi thông tin và mọi kiến thức về các quyền con người và các tự do căn bản, y theo sự qui định của những văn bản QT liên quan đến các quyền con người và những văn bản QT khác có thể áp dụng ;
6.c : Nghiên cứu, thảo luận, đánh giá và lượng định sự tôn trọng, trên pháp lý cũng như trong thực hành, tất cả các quyền con người và tất cả các tự do căn bản, và làm cho công chúng chú ý đến vấn đề này bằng cách này hay mọi cách thích hợp khác.
Ÿ Điều 7 : Mỗi người, tự cá nhân mình hay liên hợp với những người khác, đều có quyền dự kiến những nguyên tắc mới và những ý kiến trong lĩnh vực nhân quyền, thảo luận về nhân quyền và làm thăng tiến sự hiểu biết về nhân quyền.
(Trích Văn kiện Nhân quyền của QT & VN, Khối 8406 ấn hành T.7.2009, trang 62-63)
4. Trích “Luật Ký kết, Tham gia và Thực hiện Điều ước Quốc tế” do NCQ CSVN ban hành ngày 24.6.2005, hiệu lực ngày 01.01.2006, qui định tại “Điều 6 điều ước quốc tế và qui định pháp luật trong nước” :
– 6,1 : Trong trường hợp văn bản qui phạm pháp luật trong nước và điều ước quốc tế mà Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là thành viên có qui định khác nhau về cùng một vấn đề thì áp dụng qui định của điều ước quốc tế.
– 6,2 : Việc ban hành văn bản qui phạm pháp luật phải bảo đảm không làm cản trở việc thi hành điều ước quốc tế mà Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam là thành viên có qui định về cùng một vấn đề.
Ÿ Nghĩa là mọi người lương thiện đều hiểu rất rõ về 2 điều luật trên đây rằng : Khi có điều nào trong Luật pháp của một Nước thành viên Liên hiệp quốc khác với hoặc mâu thuẫn với CƯ Quốc tế, thì phải áp dụng CƯ Quốc tế là Văn bản pháp lý có giá trị ràng buộc cao hơn. @@@
(Trích Đơn kiện số 01 ngày 8-6-2010, trang 4, của Lm Tù nhân Lương tâm Tađêô Nguyễn Văn Lý
kiện NCQ CSVN trước các Tòa án Nhân quyền của Quốc tế & Hội đồng Nhân quyền, Tòa Công lý của LHQ
Và đã được 2 Cơ quan này của LHQ nhận đơn ngày 02-08-2010
(Lẽ phải Dân cần làm 29)
Bài Viết Không Có Tựa
Nguyễn Đắc Hải Di (Joyce Anne Nguyen)
16 tuổi, du học ở Oslo – Na Uy
Có đôi khi suy nghĩ, tôi chợt cảm thấy có lẽ mình nên bỏ tất cả. Bỏ tất cả việc viết lách này. Có rất nhiều lý do để tôi không nên tiếp tục viết.
Tôi 16 tuổi, ở tuổi này như những người đồng trang lứa, tôi nên chú tâm học hành và có những mối quan tâm phù hợp với lứa tuổi.
Tôi không bị ép buộc phải lên tiếng, và tôi không đủ tư cách để lên tiếng và kêu gọi người khác phải đứng dậy tranh đấu cho quyền lợi cá nhân và thay thế 1 chế độ khác với những nhà cầm quyền khác, bởi dù gì tôi cũng đang sống ở nước khác, tôi là 1 kẻ hèn nhát đứng từ xa hò hét kêu gọi, khi có chuyện tôi không phải cam chịu gì cả, và tôi nói gì cũng được, gào gì cũng được.
Có đôi khi tôi cảm thấy nhục nhã và ghê tởm với bản thân. Và có lẽ sự im lặng là lựa chọn tốt hơn cho tôi. Có nhiều lúc tôi cảm thấy như vậy. Dù tôi có viết hàng trăm, hàng ngàn bài, cũng không có điều gì xảy ra. Mọi việc đều diễn ra như vậy. Vô số người đã viết, vô số người đã lên tiếng, vô số người đã đấu tranh và cống hiến cho phong trào đấu tranh dân chủ, nhưng cũng không có gì thay đổi. Việc viết lách của tôi nói chung cũng không có lợi gì. Không tạo nên 1 sự thay đổi. Cũng không thuyết phục hay lôi kéo được ai. Rất nhiều người cũng đã bảo VN không cần những người như tôi, và thay vì chê bai chế độ, không đóng góp, có lẽ tôi nên ngậm họng và sống cho đất nước tôi đang sống.
Có đôi khi tôi cảm thấy mình là 1 kẻ hèn nhát. Dĩ nhiên khi ở VN, tôi không viết, ý tôi là tôi có viết về những bức xúc trong xã hội nhưng không viết về chính trị chẳng phải vì tôi sợ, mà trong nước tôi chưa kịp thấy nhiều để ý thức được người dân trong nước không may mắn như thế nào. Chỉ khi được đến 1 đất nước khác và đi 1 số nơi, tôi mới thấy 1 số điều và so sánh, tôi mới bắt đầu viết về chủ đề này. Nhưng có lẽ tôi nói chung cũng vẫn là 1 kẻ hèn nhát to miệng, kêu gọi người dân trong nước đứng lên phản kháng, trong khi mình đã an toàn.
Có lẽ tôi nên im lặng. Và mọi người cùng im lặng.
Chúng ta hãy cùng ngồi yên và chấp nhận hoàn cảnh, với suy nghĩ mọi nước đều có vấn đề, khó khăn riêng, và mỗi chế độ đều có cái tốt cái xấu của nó.
Chúng ta hãy cùng im lặng và lờ đi những vấn nạn của đất nước, với an ủi rằng đất nước dù sao cũng đang tiến bộ.
Chúng ta hãy cùng im lặng và tin tưởng rằng việc im lặng chấp nhận sẽ giúp đất nước bình yên.
Chúng ta hãy dùng từ “nhạy cảm” để né tránh mỗi khi bất kỳ ai đề cập đến vấn đề an ninh lãnh thổ.
Chúng ta hãy tập trung học hành, làm việc và đừng quan tâm đến chính trị.
Chúng ta hãy ngồi yên đó, để Trung Quốc (TQ) kéo sang tiến hành dự án bauxite ở Tây Nguyên, hủy hoại môi trường sống, giết chết sinh vật, gây bệnh tật cho đồng bào ta, và từ từ chiếm phần trung tâm của đất nước ta.
Chúng ta hãy ngồi yên đó, để TQ thuê rừng đầu nguồn và chấp nhận tất cả những hậu quả của nó như sự ảnh hưởng đến sinh thái và lũ lụt, và để dân TQ kéo sang VN sống.
Chúng ta hãy ngồi yên đó, và để đồng bào ta bị đánh cướp hoặc giết chết ngoài biển Đông.
Chúng ta hãy ngồi yên đó, để tấm bản đồ lưỡi bò đi khắp thế giới, và mọi người dần dần tin rằng biển Đông thuộc về TQ, Hoàng Sa-Trường Sa thuộc về TQ.
Chúng ta hãy nhắm mắt lại, và ngưng việc đọc báo đi, để tưởng tượng rằng không có điều gì tồi tệ xảy ra và đất nước vẫn đang phát triển.
Nhưng liệu tôi, và bạn có thể làm được thế không ?
Nếu muốn, tôi có thể quên VN đi. Tôi có thể chỉ nên sống cho Na Uy. Và bất kỳ cái gì khác. Bạn cũng vậy. Nhưng liệu chúng ta có thể làm được như thế không ?
Mọi chuyện có lẽ sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều nếu không có những vấn đề với TQ. Bây giờ ai cũng biết tình hình giữa TQ và VN đã nghiêm trọng như thế nào. Không, đừng nói với tôi VN là nước nhỏ. Không, đừng nói với tôi VN xui xẻo nằm quá gần 1 đất nước đầy tham vọng bá quyền như TQ. VN không phải là nước nhỏ duy nhất phải chống chọi với 1 nước lớn. VN không phải là nước duy nhất nằm gần TQ. Tôi biết tôi không thể làm được gì cả. Tôi là 1 cá nhân, và 1 cá nhân chỉ là được những việc nhỏ nhặt trong giới hạn của 1 cá nhân. Nhưng nếu nhiều cá nhân gộp lại ? “Don’t wait for leaders; do it alone, person to person. Đừng đợi các lãnh đạo; hãy hành động 1 mình, người này rồi tới người khác” (Mẹ Teresa) (*). Nếu VN phải đối mặt với TQ, nếu nhân dân VN phải đối mặt với nguy cơ mất nước, ai sẽ cứu VN ngoài chính người dân VN ? Mỹ ư ? Ồ không bạn ạ, người Mỹ chỉ làm những gì tốt nhất cho nước Mỹ, đừng quên Mỹ đang mắc nợ TQ, và đừng quên không có lý do cụ thể nào để Mỹ phải giúp đỡ VN. Hay 1 vị Bụt hiện ra hỏi “Vì sao con khóc ?” và phẩy cây phất trần biến điều ước trở thành hiện thực ? Phật có câu : “No one saves us but ourselves. No one can and no one may. We ourselves must walk the path. Không ai cứu chúng ta ngoài chính chúng ta. Không ai có khả năng và không ai cho phép cả. Chính chúng ta phải tự vạch lối đi” (*). “It’s a dirty world out there, but if no one agrees to do the cleaning, the whole country goes down a shit house. Thế giới dơ bẩn, nhưng nếu không ai quyết tâm làm sạch nó, thì tất cả sẽ trở thành 1 chuồng phân”. (Vikas Swarup) (*)
Tôi đủ tỉnh táo để hiểu những bài viết của tôi không đem lại 1 sự thay đổi cụ thể nào. Có 1 số người đã hỏi thẳng, tôi nhận được bao nhiêu tiền để viết. Tôi cảm thấy hổ thẹn cho họ. Tôi sẽ không giải thích, tôi chỉ đơn giản trích 1 câu của Isabel Allende : “How can one not write about war, poverty and inequality when people who suffer from these afflictions don’t have a voice to speak ? Làm sao người ta đành lòng không viết về chiến tranh, nghèo đói và bất công được, khi người ta phải gánh chịu bao đau khổ như thế mà lại không được mở miệng ?”(*). Nếu bạn hoàn toàn cho rằng việc viết lách là vô bổ, đừng quên trong chiến tranh không phải ai cũng tham gia chiến đấu, có những người chiến đấu bằng ngòi bút. Có những người đóng góp theo cách riêng của họ.
Mọi người biết việc viết lách không đem lại ích lợi gì nhiều. Vô số người đã viết. Vô số người đã lên tiếng. Không có gì được thay đổi. Bản kiến nghị phản đối dự án bauxite được rất nhiều người ký tên cuối cùng cũng bị bỏ mặc. Những người biểu tình phản đối TQ bị bắt. Blogger bị bắt và bỏ tù. Không có gì được thay đổi. Nhà nước vẫn tiếp tục làm việc của họ. Họ vẫn chặn facebook. Họ vẫn kiểm soát thông tin. Họ vẫn cấm nhắc tên Hoàng Sa Trường Sa trên game online. Họ vẫn treo băng-rôn chúc mừng quốc khánh TQ. Họ vẫn xử tù người bất đồng chính kiến. Họ vẫn tiến hành dự án bauxite Tây Nguyên. Họ vẫn tiến hành dự án điện hạt nhân. Họ vẫn cho TQ thuê rừng đầu nguồn. Họ vẫn.. Họ vẫn…
Nhưng thay vì đặt câu hỏi tại sao tôi lại viết dù biết việc lên tiếng không đem lại ích lợi, tại sao bạn không hỏi vì sao đã rất nhiều người lên tiếng nhưng vẫn không có điều gì thay đổi ?
(1) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ hoàn toàn không quan tâm đến nhân dân ?
(2) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không cho phép nhân dân biểu tình hoặc chỉ đơn giản là cất tiếng nói ?
(3) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ gạt ngang không đếm xỉa đến bản kiến nghị phản đối 1 dự án gây tác hại trầm trọng đến môi trường, sự sống, và cả an ninh, lãnh thổ đất nước ?
(4) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ chặn blog, chặn website ?
(5) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi dân oan khiếu kiện, họ không bao giờ giải quyết ?
(6)Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không đầu tư công sức vào nền giáo dục, tiếp tục những trò cải cách chạy vòng quanh không cần thiết, bằng cách lấy kiến thức năm này đắp vào năm khác và quay vòng ?
(7) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không giải quyết vấn đề tham nhũng trầm trọng và giải thích VN không phải là nước tham nhũng nhất thế giới và quốc gia nào cũng có ?
(8) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không màng đến vấn đề giao thông, để hàng chục ngàn người chết mỗi năm vì tai nạn giao thông, và phần lớn vì đường sá chật chội, đầy “lô cốt”, kém chất lượng và gây ra nhiều cái chết phi lý ?
(9) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ xem nhân dân là con cái không được phép cãi lời và “hàng xóm” không cần can thiệp ?
(10) Họ là những người lãnh đạo như thế nào mà họ lên nắm quyền khi nhân dân không biết họ là ai để bầu cho họ ?
(11) Họ là những người lãnh đạo như thế nào mà họ dù làm bất kỳ điều gì, vẫn tiếp tục giữ cái ghế của mình ?
(12) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ e ngại mọi sự so sánh và kết luận đó là vọng ngoại và phản quốc ?
(13) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không dám nhìn thẳng vào khuyết điểm và huyễn hoặc nhân dân rằng mọi đất nước đều có vấn đề riêng và đất nước ta đang ngày càng tiến bộ?
(Em Hải Di không phân đoạn và đánh số 13 câu hỏi. BBT phân đoạn và đánh số để độc giả bình dân đọc rõ hơn).
Ở đây tôi chỉ muốn nói lên vấn đề ý thức. Tôi không có ý định tung hô nước ngoài như nhiều người sẵn sàng chụp mũ. Tôi chỉ đưa ra 1 vài so sánh.
Trong ý thức người dân cũng như người lãnh đạo ở những quốc gia có tự do dân chủ, nhà nước được nhân dân bầu lên, và tồn tại vì lợi ích của nhân dân và đất nước. Nhân dân đóng thuế nuôi các ông lãnh đạo, và khi các ông làm việc không tốt, các ông phải nghe phê bình, và có thể bị phế truất.
Có rất nhiều người vẫn thường lầm lẫn giữa khái niệm yêu nước và yêu nhà nước. Tất cả đơn thuần chỉ là trò chơi đánh tráo khái niệm. Một kiểu áp đặt thường thấy.
Quốc gia dân tộc là cái trường tồn. Nhà nước là cái tồn tại tạm thời.
Khi 2 cái đi ngược nhau, tôi không nghĩ tôi nên chọn cái ngắn thay vì cái dài. Có nhiều người sẽ bảo tôi là kẻ vô ơn. Rằng tôi sinh ra và lớn lên dưới chế độ này, tôi ăn cơm trong chế độ này, tôi đi học trong chế độ này, tôi phải mang ơn thay vì phản chủ. Một lần nữa phải nhấn mạnh, đây chỉ là vấn đề ý thức.
Không biết vì lý do gì, dường như người dân VN có thói quen thường sợ hãi và mang ý thức mình đang mang ơn nhà nước. Trong khi thực tế nhà nước lập ra để lèo lái đất nước, và đại diện cho quyền lợi của nhân dân.
Tôi phải biết ơn à ? Tôi đã nhìn thấy các ông lãnh đạo như thế nào. Một tờ báo chính thức trong nước từng viết, phải mất 175 năm để VN đuổi kịp Singapore, với điều kiện Singapore đứng yên. Điều này là không thể. GDP cũng tụt hạng trên thế giới.
Tôi phải biết ơn đất nước vì đã độc lập, tự do, hạnh phúc à ? Ta độc lập mà ta không dám nhắc đến mối quan hệ VN-TQ ? Ta độc lập mà ta không dám biểu tình chống TQ ? Hạnh phúc ? Hạnh phúc mà sau này vô số người vẫn tìm cách bỏ đi, bằng cách này hay cách khác, hôn nhân, du học, lao động hợp tác, làm giấy tờ giả…? Hạnh phúc mà đa phần những người đã đi đều không muốn về nước sống ?
Tôi sẽ bị xem là kẻ hèn nhát. Tôi không dám ở ngay trong nước hô hào. Tôi thừa nhận, có nhiều lúc tôi đã tự cảm thấy mình là 1 kẻ hèn nhát. Tôi đi. Tôi không ở lại. Nhưng cách đây không lâu, ở trường tôi có buổi giới thiệu về 1 số trường ĐH ở Na Uy và ở những nước khác như Anh, Úc, Mỹ, New Zealand… có 1 tấm bảng có dòng chữ lớn : “Do something for your country : LEAVE. Hãy làm điều gì đó cho Đất nước bạn : Hãy lên đường” (*).
May mắn được đi, tôi có những quyền tôi không thể có trong nước. May mắn được đi, bằng những bài viết, dù có thể là vô bổ, tôi đóng góp 1 phần nào đó. May mắn được đi, tôi có cơ hội mở rộng tầm nhìn, và so sánh sự khác biệt giữa 2 thế giới (tôi thích nói là 2 thế giới).
Những người e ngại sự so sánh không thể nhìn thẳng vào những khuyết điểm và hạn chế của bản thân để chỉnh sửa và tiến bộ. So sánh là cần thiết. So sánh dẫn đến cạnh tranh. Cạnh tranh giúp phát triển. Thử tưởng tượng, nếu cả 1 khu vực bạn sống chỉ có 1 tiệm giày. Bạn không còn lựa chọn nào khác, dù đẹp dù xấu bạn cũng phải vào đó mua giày. Nhưng nếu có khoảng chục tiệm giày, à không nhất thiết, có 2 tiệm giày thôi cũng được, bạn được quyền lựa chọn vào tiệm A hay tiệm B, và để thu hút khách hàng, mỗi tiệm dĩ nhiên phải cạnh tranh và nâng cao chất lượng sản phẩm.
Tương tự với chính trị. Ồ vâng, bạn sẽ nghĩ tôi là đứa tâm thần khi so sánh chính quyền với tiệm giày, nhưng tôi chỉ đang phân tích. Nếu có nhiều đảng, các đảng phải cạnh tranh nhau, đưa ra nhiều chính sách vì nhân dân và đất nước, và người dân dĩ nhiên sẽ bỏ phiếu cho cái đảng có nhiều chính sách tối ưu hơn. Nhưng nếu chỉ có 1 đảng duy nhất, và đặc biệt những người lãnh đạo không bao giờ bị bắt lỗi, không bao giờ bị phê bình, không bao giờ bị phế truất, các ông muốn làm bao lâu cũng được, ngồi đó bao lâu cũng được. Không phải rõ ràng là trong trường hợp đó, cái đảng duy nhất này có thể làm bất kỳ điều gì, kể cả những việc có hại cho đất nước sao ?
Trong bài viết “Ai không muốn được tự do ?”, tôi đã có đề cập đến sự tự do. Vấn đề chỉ là khái niệm về tự do. Khi con người đã sống quá lâu trong 1 xã hội nơi họ không được phép có tư duy độc lập và phát biểu ý kiến thực sự của mình, họ dần dần quên mất lẽ ra là con người, họ nên có quyền cất tiếng nói. Trong nghệ thuật, nếu có khuôn mẫu định sẵn và 1 dây xích kìm hãm, người nghệ sĩ không thể làm việc với toàn bộ khả năng của mình. Thiếu tự do, con người bị kìm hãm, khả năng bị giới hạn. Cũng như trong đời sống. Albert Camus từng nói : “A free press, of course, can be good or bad. But most certainly, without freedom, a press will never be anything but bad. Dĩ nhiên 1 máy ép tự nó có thể tốt hoặc xấu. Nhưng chắc chắn, thiếu tự do, 1 máy ép sẽ chỉ tạo ra điều xấu.” (*).
Nói mỗi nước đều có tự do dân chủ, chỉ là chế độ khác biệt nên sự dân chủ có màu sắc khác nhau, chỉ là lối né tránh cái thực tế chẳng có tự do dân chủ. Nói mỗi nước đều có vấn đề, không có chế độ nào hoàn hảo chỉ là 1 lối lấp liếm không dám nhìn thẳng vào những khuyết điểm của mình.
Đúng, không có chế độ nào 100% hoàn hảo. Nhưng cho đến nay, qua thời gian, đến sự tiến bộ hiện nay của loài người, chế độ dân chủ được xem là lựa chọn tốt nhất. Nhưng có lẽ con chim bị nhốt quá lâu trong lồng khi nhìn thấy cửa mở cũng rụt lại không dám bay ra thế giới rộng lớn bên ngoài. Có lẽ con người sợ hãi sự thay đổi. Thay vì góp sức vào 1 sự thay đổi, thay vì đứng lên bảo vệ cho quyền lợi của chính bản thân mình, họ ngồi yên chấp nhận thực tế và họ cách lơ đi những vấn nạn của đất nước. Erich Fried có câu nói nổi tiếng được viết ngay trên phần còn sót lại của bức tường Berlin tôi đã may mắn có dịp thấy tận mắt : “He who wants the world to remain as it is doesn’t want it to remain at all. Ai muốn thế giới vẫn tồn tại y nguyên thì người đó không muốn gì tồn tại cả” (*).
Nếu muốn, tôi có thể đáp máy bay về nước, có thể để bị bắt và ngồi tù, lúc đó mọi người sẽ biết đến tôi, sẽ cuối cùng công nhận tôi chứng minh được những gì mình đang nói thay vì khoác lác phô trương, sẽ cuối cùng ban cho tôi 1 danh hiệu, hay 1 tấm bằng khen để sau này ra tù tôi treo trong nhà và tự hào giới thiệu mỗi khi khách đến, nhưng liệu điều ấy có giúp ích được gì không ? Ý tôi không phải bảo việc ngồi tù là vô bổ. Tôi rất nể trọng và kính phục những người đã dám lên tiếng và chấp nhận việc ngồi tù là 1 cái giá của việc tranh đấu của mình. Tôi thực sự rất nể trọng họ. Và cảm thấy những gì mình làm chẳng là chút gì so với những gì họ đã làm. Và nhiều lúc cảm thấy bản thân là 1 kẻ hèn nhát đáng ghê tởm.
Nhưng…
Đừng bảo tôi im vì tôi sống ở Na Uy.
Đừng bảo tôi im vì tôi 16 tuổi.
Đừng bảo tôi im và bảo tôi chưa đủ trải nghiệm.
Đừng bảo tôi im và bảo tôi thiếu hiểu biết.
Đừng bảo tôi im và kết tội tôi chỉ copy và paste.
Đừng bảo tôi im vì bạn im. @@@
Nguyễn Đắc Hải Di (Joyce Anne Nguyen)
(*) Em Hải Di trích nguyên văn Anh ngữ, các câu dịch Việt ngữ không có trong nguyên bản, của BBT phục vụ độc giả VN bình dân.
@ 1 ?
Nhận định về Bài Viết Không có Tựa của em Nguyễn Đắc Hải Di
15 Bác Đỉnh Cao
LÍU LƯỠI TRƯỚC EM GÁI 16 TUỔI
Bùi Tín – Paris 22-11-2010
Hầu hết những kiến nghị và góp ý với các văn kiện dự thảo chuẩn bị cho Đại hội XI đảng CS Việt Nam đều tập trung phê phán sự lãnh đạo của Bộ Chính trị, còn chỉ rõ Bộ Chính trị khóa hiện tại phạm những sai lầm vượt quá các khóa trước, từ chống lãng phí tham ô, cải cách hành chính, bảo vệ môi trường đến cải cách phúc lợi xã hội, cải cách y tế, đổi mới giáo dục…đều sa sút lớn. Từ vấn đề quan tâm đến nông dân, nông thôn, nông nghiệp đến cải thiện cuộc sống của người lao động; từ quan tâm đến phụ nữ nghèo khổ bị buôn bán qua biên giới, đưa đi lao động sang Nam Triều Tiên, Trung Đông… đến người dân các vùng lũ, lụt, Bộ Chính trị khóa hiện tại tỏ ra vô trách nhiệm, buông trôi, gần như bỏ mặc.
Các góp ý của cán bộ kỳ cựu, đảng viên lâu năm 30, 40 năm tuổi đảng đều chỉ rõ Bộ Chính trị khóa hiện tại là Bộ Chính trị của vụ Vinashin, của vụ bauxite trên địa bàn chiến lược Tây Nguyên, là Bộ Chính trị của các vụ tham nhũng quốc tế Securency, Nexus Technologies ở Úc và ở Mỹ vẫn bị che che dấu dấu, của vụ cưỡng dâm tập thể của các quan chức cộng sản đầu tỉnh Hà Giang vẫn bị bóp ngẹt một cách gian trá, của vụ án dựng lên vụng về về Luật sư Cù Huy Hà Vũ mua dâm chỉ nhằm trả thù và bịt mồm một trí thức ngay thật dám đứng thẳng dậy vì quyền sống tự do của nhân dân và dân tộc.
Bộ Chính trị bị tập trung chĩa mũi nhọn trong đấu tranh mấy tháng nay là có lý do, có cơ sở. Vì nói là đảng lãnh đạo nhưng thật ra gần 3 triệu đảng viên CS chỉ là một khối không hồn, không có tác dụng gì đối với đường lối, chủ trương, chính sách của đảng; ngay cả Ban chấp hành trung ương gồm 160 ủy viên chính thức và 21 ủy viên dự khuyết hầu hết phân tán ở các điạ phương và các ngành, mỗi năm họp 2 lần, cũng không có tác động gì nhiều đến các đường lối, chủ trương chính sách của đảng, tuy phần lớn mỗi vị đều ra sức tận dụng chức quyền để kiếm lợi, không ít còn tác yêu tác quái ở địa phương mình, như ở Hà Giang, Đà Nẵng, Ninh Bình, Bình Thuận, Sóc Trăng, Cà Mau…
Theo cơ chế dân chủ tập trung – nghĩa là dân chủ bị cắt xén, bị đảo ngược, Bộ Chính trị 15 người hiện nay mới thật là cơ quan lãnh đạo toàn quyền tối cao, có quyền lực vô hạn, tuyệt đối, theo nguyên tắc «chuyên chính vô sản» của Lenin là tự đặt trên luật pháp, ngoài luật pháp và hiến pháp, có quyền sinh quyền sát đối với mỗi một công dân mà không có một quyền lực nào khác kiềm chế, kiểm tra, cân bằng. Trong đảng CS, người ta gọi đó là nguyên tắc «sự lãnh đạo thường xuyên, liên tục và tuyệt đối của đảng».
Do đó việc Bộ Chính trị 15 người hiên tại bị tập trung phê phán, bị chất vấn, bị mổ xẻ ngay trong Quốc hội là lẽ đương nhiên. Do đó bài viết “Ủy viên Bộ Chính trị, ông là ai ?” của Blogger Nắng chang chang (dân làm báo) đã có gần một triệu người đọc và truyền bá rộng rãi chỉ trong vòng 3 tuần lễ.
Tác giả điểm mặt từng vị trong 15 vị để kết luận không một ai có tài năng gì xuất chúng, có trình độ hiểu biết gì sâu rộng, có đạo đức gì cao siêu vượt số đông, thậm chí tỏ ra kiến thức chỉ ở mức trung bình, hiểu biết thế giới nông cạn, đạo đức rất đáng nghi ngờ, khả năng ngoại ngữ giao tiếp thô kệch, mà sao lại có quyền hành kinh khủng đến thế.
Nhà báo này còn so sánh với các khóa Bộ Chính trị trước kia, và nhận ra 15 người hiện tại không ai có thành tích gì chống thực dân, giành độc lập, không hề bị tù đày, không có một chiến công hay thành tích gì nổi bật, trình độ viết lách, tranh luận chỉ sàn sàn bậc trung, Bộ Chính trị lại không do công dân hay Quốc hội bầu ra, vậy sao lại có quyền vô hạn đến thế ? Có chế độ nào lộn xộn, vô lý, phi pháp đến vậy.
Giữa lúc cư dân bloggers xôn xao với bài “Ủy viên Bộ Chính trị, ông là ai ?” thì một bài viết khác, của một em gái mới 16 tuổi, em Nguyễn Đắc Hải Di – Joyce Anne Nguyen, hiện du học ở Oslo-Na Uy, với đầu đề là “Bài viết không có tựa” cũng được truyền đi rất rộng trong và ngoài nước. Em sinh viên khoa học xã hội quan tâm đến tình hình chính trị của nước ta đã là chuyện hiếm, vậy mà những chính kiến của em khá là sắc sảo, không kém phần hồn nhiên, thu hút sự chú ý của đông đảo bạn đọc. Em Hải Di đặt ra những câu hỏi nóng bỏng, rất cần gửi đến 15 vị Bộ Chính trị lúc này, nguyên văn là :
(1) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ hoàn toàn không quan tâm đến nhân dân ?
(2) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không cho phép nhân dân biểu tình hoặc chỉ đơn giản là cất tiếng nói ?
(3) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ gạt ngang không đếm xỉa đến bản kiến nghị phản đối 1 dự án gây tác hại trầm trọng đến môi trường, sự sống, và cả an ninh, lãnh thổ đất nước ?
(4) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ chặn blog, chặn website ?
(5) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi dân oan khiếu kiện, họ không bao giờ giải quyết ?
(6)Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không đầu tư công sức vào nền giáo dục, tiếp tục những trò cải cách chạy vòng quanh không cần thiết, bằng cách lấy kiến thức năm này đắp vào năm khác và quay vòng ?
(7) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không giải quyết vấn đề tham nhũng trầm trọng và giải thích VN không phải là nước tham nhũng nhất thế giới và quốc gia nào cũng có ?
(8) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không màng đến vấn đề giao thông, để hàng chục ngàn người chết mỗi năm vì tai nạn giao thông, và phần lớn vì đường sá chật chội, đầy “lô cốt”, kém chất lượng và gây ra nhiều cái chết phi lý ?
(9) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ xem nhân dân là con cái không được phép cãi lời và “hàng xóm” không cần can thiệp ?
(10) Họ là những người lãnh đạo như thế nào mà họ lên nắm quyền khi nhân dân không biết họ là ai để bầu cho họ ?
(11) Họ là những người lãnh đạo như thế nào mà họ dù làm bất kỳ điều gì, vẫn tiếp tục giữ cái ghế của mình ?
(12) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ e ngại mọi sự so sánh và kết luận đó là vọng ngoại và phản quốc ?
(13) Họ là những người lãnh đạo như thế nào khi họ không dám nhìn thẳng vào khuyết điểm và huyễn hoặc nhân dân rằng mọi đất nước đều có vấn đề riêng và đất nước ta đang ngày càng tiến bộ?
(Em Hải Di không phân đoạn và đánh số 13 câu hỏi. BBT phân đoạn và đánh số để độc giả bình dân đọc rõ hơn).
Một em gái 16 tuổi – mới là công dân dự bị, dám đặt ra một loạt 13 câu hỏi tâm huyết, chứng tỏ rằng tình hình chính trị nước ta đang chuyển biến sâu và rộng đến mức nào.
Và cũng chứng minh giới phụ nữ ta đang thức tỉnh mạnh mẽ ra sao. Cô luật sư Công Nhân làm thơ chế diễu độc quyền đảng trị. Nhà văn Võ Thị Hảo hỏi tội kẻ nào đã tàn phá nền văn hóa nền nã của đất Kinh kỳ Thăng Long, chỉ đích danh thủ phạm là những kẻ cổ xúy đấu tranh giai cấp, tận diệt tư hữu, khinh thị tri thức, chà đạp luật pháp. Các blogger nữ Mẹ Nấm, Đoan Trang…lên án cường quyền độc đảng với giọng nói mềm mỏng mà lạt mềm buộc chặt, lý lẽ đâu ra đấy, pha nét châm biếm thú vị. Nữ nhi thời này thật nổi bật.
Em Hải Di có thể rồi sẽ là một nữ đại biểu của một quốc hội nhân dân trong tương lai. Vì quốc hội hiện nay 91% số đại biểu là đảng viên, là một cái hội của đảng, do đảng chọn, tuân theo lệnh của đảng, trên thực tế là cái hội riêng của Bộ Chính trị CS, của 15 người, không hề được nhân dân ủy nhiệm. Gọi là Quốc hội là không đúng, là ăn gian.
Xin mời 15 vị chóp bu của đảng trả lời 13 câu hỏi nói trên của một công dân dự bị 16 tuổi. Hãy tưởng tượng một cuộc chất vấn công khai, một bên là 15 bác lãnh đạo cấp cao nhất và một bên là em sinh viên công dân dự bị 16 tuổi Hải Di.
Chúng ta sẽ chứng kiến cảnh 15 bác lãnh đạo ấp úng, loanh quanh, ngụy biện và… líu lưỡi trước một cháu gái 16 tuổi vừa e thẹn vừa tươi cười thoải mái tự tin cho mà xem. @@@
Bùi Tín – Paris 22-11-2010
(Lẽ phải Dân cần làm 30)
LUẬT SƯ TRẦN LÂM NÓI
VỀ VIỆC KẾT TỘI TIẾN SỸ CÙ HUY HÀ VŨ
Mặc Lâm – RFA 22-11-2010
Việc giam giữ Ts luật Cù Huy Hà Vũ được giới luật sư trong nước đặc biệt quan tâm vì tính chất bắt, giam giữ cũng như cáo trạng của Viện Kiểm Sát đưa ra có vấn đề liên quan đến bộ luật hình sự.
Mặc Lâm phỏng vấn luật sư Trần Lâm, nguyên Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao để tìm hiều thêm vần đề, mời quý vị theo dõi.
Yếu tố kết tội phải được xét tỉ mỉ.
Mặc Lâm : Thưa Luật Sư, theo cái nhìn tổng quát của ông về việc bắt giữ TS Cù Huy Hà Vũ thì điều gì trên mặt chuyên môn khiến ông quan tâm nhất ?
LS Trần Lâm : Việc thứ nhất đấy, ý tôi nếu mà đứng về mặt chuyên môn thì tôi loại trừ cái chuyện dính dáng tới cái nhà nghỉ với cái khách sạn khách siếc gì đấy, phải bỏ cái chỗ đó ạ. Nếu mà tôi cãi thì việc đầu tiên là tôi gạt bỏ cái đó trong vụ án, bởi vì trên nguyên tắc pháp lý thì nó như thế này ạ, những điểm mà đưa vào trong vụ án là những điều để mà kết tội, những điều để mà có tình tiết tăng nặng, những điều mà có tình tiết giảm nhẹ, những điều mà dính dáng tới cái tội phạm, chứ còn cái chuyện làm trong khách sạn đấy, nếu mà chuyện liên quan đến người phụ nữ thì đây chỉ là vấn đề đạo đức. Nếu có thực cũng chỉ là vấn đề đạo đức thôi, nó không dính gì đến cái vấn đề chính trị, tức là cái chuyện đó đưa vào làm xấu cái con người thôi chứ không dính dáng gì tới tội phạm ạ. Những điểm mà đưa vào trong vụ án là những điều để mà kết tội, những điều để mà có tình tiết tăng nặng, những điều mà có tình tiết giảm nhẹ, những điều mà dính dáng tới cái tội phạm, chứ còn cái chuyện trong khách sạn chỉ là vấn đề đạo đức.
Mặc Lâm : Còn việc thứ hai thì sao, thưa Luật Sư ?
LS Trần Lâm : Ý thứ hai, nếu bây giờ anh ấy có bằng ấy tội, tức là bằng ấy hành vi người ta kết tội là “hành vi chống đối nhà nước” mà là hành vi phạm tội, chẳng hạn như kiện thủ tướng, chẳng hạn như là đi nói với chỗ nọ chỗ kia để thúc đầy người ta kiện thủ tướng, kiện nhà nước, rồi là liên hệ với người này người nọ, rồi viết cái nọ cái kia, đấy thì loại ấy thì đúng phải xét ạ. Bây giờ cái việc đó thì theo như chúng tôi đúng người đúng việc là chúng tôi tách ra từng hành vi để xem nó có đúng là cái tội này không. Nếu như cứ tách ra từng việc một thì nếu đứng về pháp luật, có nhiều điều là không có phạm tội. Thí dụ như bây giờ kiện thủ tướng thì có luật nào cấm kiện thủ tướng đâu ?
Mặc Lâm : Cũng có thể bên điều tra cho rằng yếu tố kêu gọi người dân thực hiện dân chủ là chống lại chính quyền, ông có đồng ý với cáo buộc này hay không, thưa ông ?
LS Trần Lâm : Kiện thì người ta có kiện mà lại nâng theo cái động cơ kiện để mà làm cho nó khuấy động cái tình hình lên, làm cho xấu cái tình hình đi, hoặc là kiện để kích động quần chúng để quần chúng nổi dậy chống nhà nước, thế thì kiện như thế mới là có tội. Chứ còn bây giờ người ta kiện cụ thể là cái Vọng Cảnh ở Huế, mà cái Vọng Cảnh bây giờ là phải rút lui, thế thì sao lại nói rằng có tội ạ ?
Bấy giờ người ta kiện nhưng mà thấy rằng người ta kiện sai thì người ta có khuyết điểm, nhưng mà đưa lên chỗ là anh kích động để chống đối nhà nước thì nó lại sang một lãnh vực, nó sang một tốc độ, nó sang một giai đoạn khác thì cái đó rất khó chứng minh. Địa điểm Vọng Cảnh hiện nay thì không được mở cái khách sạn Vọng Cảnh nữa. Nếu mà mở cái khách sạn Vọng Cảnh là sai lầm nên người ta kiện để cho cái khách sạn Vọng Cảnh phải rút lui thì cũng không có tội.
Bấy giờ người ta kiện nhưng mà thấy người ta kiện sai thì người ta có khuyết điểm, nhưng mà nâng quan điểm lên cho là anh kích động để chống đối nhà nước thì nó lại sang một lãnh vực, nó sang một tốc độ, nó sang một giai đoạn khác thì cái đó rất khó chứng minh.
Thế thì đi tới kết luận rằng cái ở trong khách sạn thì cái đó là cái chuyện người ta gọi là tình dục ngoài hôn nhân, thì cái chuyện nó kết như vậy thì tôi tính là các ông đàn ông thì có lẽ là tội nhiều lắm ạ. Thế đấy là một chuyện, cho nên cái đó người ta phải bỏ. Còn những vụ kia tách ra từng vụ một thì tôi chưa biết là nên tách như thế nào, nhưng tôi thấy tách, tôi đã tự tách ra một vài vụ thì tôi thấy rằng không thể kết tội được.
Khó ghép ông Cù Huy Hà Vũ vào tội kích động phá hoại chính quyền.
Mặc Lâm : Thưa Luật Sư, chính quyền cũng có thể ghép ông Cù Huy Hà Vũ vào tội kích động để phá hoại chính quyền hay không ạ ?
LS Trần Lâm : Chuyện kích động thì chỗ này phải xét tỉ mỉ rằng người ta có cái ý định như thế không, hay là vì có mình dính vào thì mới nảy ra cái ý định chống đối ? Còn nếu họ đã chống đối thì đấy là việc họ chống đối, còn mình ở ngoài mình viết lách rằng cái chống đối là sai hay là đúng thì nó lại sang hai việc. Tôi nói như thế này cho chú rõ nhé.
Đây có một đám công dân kiện cáo nhà nước rồi biểu tình rầm rộ lên vì những quyền lợi của họ, thế thì bây giờ cái việc đó phải xét xem là do mình làm nên cái việc này hay là họ sẵn có như thế mà họ làm cái việc đó, rồi mình giúp đỡ họ, thì đấy là hai loại việc khác nhau.
Cái tội kích động, tội chống nhà nước thì bây giờ bao nhiêu hành vi phải mang tình hình ra rồi bóc ra, tước ra, rồi mới nghiệm nó, rồi phân tích nó, rồi mới đi tới kết luận rằng anh Cù Huy Hà Vũ tham gia vào cái việc này như thế nào. Thì tôi thấy rằng cũng khó kết tội. Tôi có cảm giác rằng nhiều hành vi không kết được tội.
Nếu anh ở trong phạm vi rằng người ta không muốn kiện cáo, người ta không muốn làm rầm rộ mà anh kích động người ta để người ta làm rầm rộ thì đấy mới là tội làm mất trật tụ trị an. Nhà nước ràng buộc rằng giúp thì phải giúp một cách êm ả, giúp một cách trong vòng pháp luật, giúp một cách trong vòng trật tự, giúp ở trong sự ổn định xã hội.
Nếu anh giúp mà anh làm rối loạn lên thì đấy là tội. Nhưng nếu họ có cái oan ức rồi anh góp ý kiến phải thế này phải thế nọ, họ làm quá lên thì đấy là việc của người ta. Vì thế cho nên cái chỗ kích động thì rất là tế nhị, cái chỗ kích động đó phải xét xem là do cái tác động nào mà trở nên như thế này.
Còn nếu đấy là tự họ, mình góp một vài ý kiến thôi thì chưa chắc đã là tội. Vì thế cho nên cái tội kích động, tội chống nhà nước thì bây giờ bao nhiêu hành vi phải mang tình hình ra rồi bóc ra, tước ra, rồi mới nghiệm nó, hóa nghiệm nó, rồi phân tích nó, rồi mới đi tới kết luận rằng anh Cù Huy Hà Vũ tham gia vào cái việc này như thế nào. Thì tôi thấy rằng cũng khó kết tội. Tôi có cảm giác rằng nhiều hành vi không kết được tội. Thí dụ như kiện thủ tướng thì không thể kết tội được.
Mặc Lâm : Trong buổi họp báo tuyên bố về việc bắt ông Cù Huy Hà Vũ một viên chức công an cao cấp đã đem việc gia đình ông Cù Huy Hà Vũ tranh chấp để tăng thêm cách nhìn xấu của dư luận đối với ông này, theo luật sư thì hành động này có phù hợp với luật pháp Việt Nam hay không ?
LS Trần Lâm : Luật pháp không đề cập việc đó vì chuyện đó là chuyện ngoài việc chống nhà nước. Nó không có nội dung chống nhà nước. Bởi vì luật pháp như thế này, bất cứ tình tiết nào đưa vào trong vụ án là phải dính tới tội phạm mà mình truy tố chứ không được viện cớ rằng anh này trước kia đã có lần đánh bạc, hay gì gì đấy, thì cái chuyện đấy xa xôi rồi, không được nói. Nại vào chuyện gia đình họ Cù có cái chuyện nọ chuyện kia, thì tôi nghĩ rằng người nào cũng có thể có tội ạ, vì nhà nào mà chẳng có chuyện.
Trong nước Việt Nam này mọi chuyện cứ nửa vời, tức là cứ làm ra như là dân chủ nhưng mà thực ra bên trong lại là toàn trị, thành ra nó mới khó như thế. Chứ còn ở các nước thì kiện thủ tướng là thường chứ ạ, có việc gì đâu. Thế mà ở đây muốn cho rằng kiện thủ tướng là có tội ! Thế thì bây giờ các ông nhà nước, các ông phải làm thế nào để tạo ra luật rằng kiện thủ tướng là có tội, thế mới khó chứ ạ.
Mặc Lâm : Và xin luật sư một câu hỏi cuối, thưa ông tòa án có thể từ chối không cho một luật sư tham gia vào quá trình tranh cãi hay không, mặc dù luật sư đó được gia đình bị cáo chính thức đề nghị ?
LS Trần Lâm : Không ạ ! Người ta làm thế này cơ, người ta tìm ra cách để loại trừ ông luật sư chứ không phải người ta nói rằng là tôi không cho ông cãi, tôi không cho luật sư. Nếu nói như thế là trái pháp luật. Thí dụ họ loại như thế này, ông này vì có một việc như thế này cho nên không phù hợp với việc này. Họ nặn bịa ra những lý lẽ để họ không cho cãi, chứ không phải cứ có quyền là không cho cãi đâu. Bởi vì bây giờ chú thấy rõ là ở trong ta cái dân chủ thì thực là không có dân chủ, nhưng mà người cầm quyền thì người ta cũng cố làm sao để cho nó có vẻ dân chủ, vì thế cho nên phải đấu tranh. Phải đấu tranh để dân chủ là dân chủ, không là không, nhưng đàng này cứ nhập nhằng dân chủ và không dân chủ bởi vì không dám vỗ ngực rằng tôi không có dân chủ gì cả.
Cho nên tòa án cứ nói rằng có tội, còn luật sư nói là không có tội, thế nhưng mà họ cứ kết tội. Đấy, nó lại zig-zac như thế, nó lắt léo như thế !
Mặc Lâm : Xin cám ơn LS Trần Lâm đã cho phép chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vần này. @@@
(Sự thật Dân cần biết 92)
Dự luật chế tài
các vi phạm nhân quyền ở Việt Nam
Ngày 18-11-2010, cả hai viện Quốc hội Hoa Kỳ đã cùng đệ trình Dự luật áp dụng biện pháp trừng phạt các cá nhân đã và đang vi phạm nhân quyền tại Việt Nam.
Mục đích Dự luật nhắm tới những người bị xem là đồng lõa trong việc vi phạm nhân quyền đối với công dân Việt Nam, hoặc thân nhân của họ.
Dự luật có tên là “Ðạo luật chế tài các vi phạm nhân quyền ở Việt Nam” được trình Hạ viện bởi dân biểu Mỹ gốc Việt đầu tiên, Nghị sĩ Cao Quang Ánh và 5 Dân biểu khác tại Hạ viện là Ileana Ros-Lehtinen, Christopher Smith, Frank Wolf, Ed Royce và Loretta Sanchez.
Dự luật cùng nội dung cũng được ba Thượng nghị sĩ Sam Brownback, John Cornyn và Richard Burr trình lên Thượng viện.
Văn bản trích dẫn điều được mô tả là ‘nhiều vi phạm nhân quyền mà chính phủ Việt Nam gây ra đối với công dân Việt Nam’ và tìm cách áp đặt lệnh trừng phạt đối với cá nhân đồng lõa.
Nội dung trừng phạt
Thông cáo của dân biểu Cao Quang Ánh cho hay : Các biện pháp trừng phạt bao gồm cả việc bác thị thực (visa) hoặc thanh trừng các giao dịch tài chính hoặc mua bán bất động sản ở Hoa Kỳ.
Thông cáo nói tiếp : “Kể từ khi Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đưa Việt Nam ra khỏi danh sách “Các nước Quan ngại Đặc biệt ” vì vi phạm tự do tôn giáo (CPC) trong năm 2006, giới lãnh đạo chính phủ Mỹ nhận thấy rằng thực trạng nhân quyền tại Việt Nam liên tục xấu đi.”
Thông cáo dẫn lại lời Ngoại trưởng Hillary Clinton trong chuyến thăm Việt Nam gần đây rằng : “Hoa Kỳ vẫn còn quan ngại về việc bắt giữ và kết tội người cho bất đồng chính kiến ôn hòa, tấn công vào các nhóm tôn giáo, chế ngự tự do Internet, bao gồm cả các blogger“.
“Những người bị sách nhiễu, đàn áp bao gồm các luật sư, nhà báo, blogger, các nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền, giới lãnh đạo công đoàn độc lập….”
Thông cáo trên trang web của Dân biểu Cao Quang Ánh nói : “Thật không may việc Việt Nam trấn áp công dân của mình, đặc biệt là trong năm qua, cho thấy sự cần thiết phải có hành động với mục tiêu cụ thể hơn của Hoa Kỳ.”
Dân biểu Ánh, người sẽ rời nhiệm sở ngày 02 tháng Một tới, cho biết ông sẽ “thúc đẩy mạnh mẽ” để thông qua Đạo luật Thanh trừng Nhân Quyền Việt Nam trước khi quốc hội khóa 111 nghỉ để bàn giao trong tháng 12.
Trên trang web của Dân biểu Cao Quang Ánh cũng có thông cáo đề ngày 22 tháng 11 theo đó ông chủ xướng đề xuất “Đạo luật 2010 Cổ vũ Dân chủ cho Việt Nam”.
Ông Ánh nói : “Giành được việc chuẩn thuận của Quốc hội cho “Đạo luật 2010 Cổ vũ Dân chủ cho Việt Nam” sẽ là ưu tiên hàng đầu trong những ngày cuối cùng của tôi trong văn phòng.” @@@
Bình luận :
ĐÂY LÀ TỬ HUYỆT CỦA CSVN
Trương Minh Hòa 25-11-2010
Nói đến CSVN, thì trong đầu hầu hết mọi người đều nghĩ ngay: đây là đảng siêu cướp, gian ác, lật lọng, là cặn bả nhất trong xã hội loài người. Mặt khác, CSVN dù là thành phần lãnh đạo trung ương và điều hành địa phương, với đa số ít hay thất học, nhưng chúng luôn mang bản chất tự cao tự đại, vênh váo tự cho là:” chủ nghĩa Marx Lenin vô địch, muôn năm” và đảng CS là giai cấp tiên tiến, đỉnh cao trí tuệ loài người, là đảng duy nhất lãnh đạo đất nước, chúng tự cho là yêu nước, nhưng gắng thêm cái đuôi khỉ:” dính liền với xã hội chủ nghĩa” để biện minh cho những hành động giết người cướp của, làm tay sai cho ngoại bang từ ngày thành lập đảng vào ngày 3 tháng 2 năm 1930 đến nay.
Từ những đặc tính gian ác đó, nên đảng CSVN luôn sử dụng thủ đoạn làm sách lược để phát triển, tồn tại, nên đảng nầy từng xóa bỏ hiệp định quốc tế là Genève 1954 và Paris 1973 ngay sau khi vừa ký kết. CSVN vào Liên Hiệp Quốc, sau khi ký kết tôn trọng bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, thì chúng lại vi phạm nhân quyền trầm trọng, đoạn lếu láo định nghĩa” nhân quyền” theo quan điểm của đảng, cùng không khác gì quan thầy Trung Cộng. Tức là CS có thứ nhân quyền khác với nhân quyền của tuyệt đại đa số các nước trên thế giới. Như vậy bài toán 2+2 = 4, được làm bất cứ ở đâu, cũng đều có đáp số như nhau; nhưng khi sang tới Trung Cộng và Việt Nam, thì chúng có đáp số khác, thật là ngang ngược và gian trá, nói trắng thành đen, là bản chất của đám Khỉ Cộng. Do đó, CSVN có thứ “đạo đức cách mạng” là tha hồ ăn cướp, con cái đấu tố cha mẹ, người thân, làm tay sai ngoại bang, cũng là : “yêu nước gắng liền với yêu chủ nghĩa xã hội”…
Các tổ chức bảo vệ nhân quyền như Human Rights Watch, Amnesty International, Liên Hiệp Quốc… đều thường lên tiếng, nhưng CSVN vẫn “thanh tâm trường vi phạm nhân quyền” và còn ngang ngược đưa phát ngôn viên ra thách thức, chọc quê, coi các cơ quan quốc tế nầy như trò hề. Ngay cả Mỹ, là nước giàu mạnh nhất thế giới, nhất là sau khi chiến tranh lạnh chấm dứt, CSVN đành phải chạy theo liếm…, kiếm ăn và mở cửa theo công thức quái gỡ : “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, CSVN cần tiền Mỹ chi viện, ủng hộ vô khối Asian, Vào WTO, Ký thương ước…thế mà CSVN không ngán, nên việc đưa CSVN vào, ra danh sách CPC, chỉ là trò hề “bắt cóc bỏ dĩa”. Như vậy, CSVN sợ cái gì ?
Từ sau khi Liên Sô sụp đổ vào tháng 8 năm 1991, CSVN chới với, bèn mở cửa tạm thời cứu đảng. Lợi dụng tình hình ấy, một số doanh gia Tây phương, các nước dân chủ và kể cả Mỹ, nhảy vào Việt Nam để làm ăn, mục đích của họ là sử dụng nhân công rẻ mạt để gia tăng lợi nhuận. CSVN lợi dụng để tạm thời sống sót, là lùi một bước để chuẩn bị ba bước tiến công. Cán bộ từ trung ương đến địa phương được tiền từ nước ngoài đổ vào từ nhiều nguồn gốc (trong đó có người Việt mang về), tha hồ mà ăn chận, đòi hối lộ, cấu kết với các công ty nước ngoài bốc lột sức lao động nhân dân, chắc chắc cũng theo định hướng xã hội chủ nghĩa cho hợp với chính sách và chủ nghĩa Marx-Lenin, tư tưởng HCM…
Cho nên chỉ sau thời gian “cởi mở kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, đến nay đã có hơn 300 nhà triệu, tỷ phú Mỹ Kim “không người lái”, chúng đều là cán bộ trung ương đảng. Dư tiền quá nhiều, bọn cán cộng trung ương lại không bao giờ tin vào ngân hàng nhà nước, do chính chúng thành lập, vì không ai biết rành bằng kẻ nằm trong chăn có rận. Một lý do “cụ thể” nữa là ngân hàng nhà nước nầy bất lợi vô cùng : khi bỏ tiền vào là trở thành cái mục tiêu của phe khác nhằm vào và khi yếu thế là bị chính các Đồng Chí thân thương ĐÌ CHỐNG nhau, lấy sạch, đoạn qui tội tham ô, cho vào tù, là coi như mất cả tiền lẫn quyền, thân bại danh liệt. Do đó, bọn cầm đầu đảng cướp CSVN trung ương bèn mang những số tiền bất chánh sang gởi các ngân hàng Tây Phương và nhất là hệ thống các ngân hàng Thụy Sĩ, từ lâu được những tổ chức tội phạm, những kẻ làm ăn phi pháp, buôn lậu, các nhà độc tài… coi là nơi an toàn để gởi gắm những tài sản bất chánh.
Tuy nhiên sau vụ khủng bố 11-9-2001 tại Mỹ, dưới áp lực của Mỹ và các nước Âu Châu trong chiến lược chống khủng bố toàn cầu, mà trong đó có cả biện pháp phong tỏa trương mục tài chánh, được coi là then chốt trong việc ngăn chận nguồn cung cấp tài chánh cho bọn khủng bố. Cho nên Thụy Sĩ đành phải bỏ lệ cũ, công bố tài chánh của các thân chủ để kiểm soát tài chánh của các tổ chức khủng bố. Thế là những kẻ bất lương như đường dây tội phạm, buôn bán ma túy, các nhà độc tài tại các nước CS… cũng bị dính lây. Do bị động về tài chánh, ngân hàng không còn là nơi an toàn như “thành đồng vách sắt nữa”, nên các tổ chức phi pháp, kể cả đảng viên CS Việt Nam đành phải chuyển hướng để bảo vệ túi tiền, như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt. Thế là những tên tư bản đỏ CSVN đành phải mang tiền bất chánh sang các nước Tây Phương, được thực hiện qua các hình thức :
– Cho con cháu du học, đoạn tìm cách chuyển ngân, ở luôn sau khi ra trường; du sinh mua ngay nhà cao cửa rộng tại các khu sang trọng, đắt giá để làm của. Điều nầy đã và đang xảy ra từ nhiều năm qua, nên tại các khu sang trọng, đắt tiền, người ta thấy một số con cháu đảng viên CSVN mua bằng tiền mặt các biệt thự, cao ốc…đi xe loại sang trọng, thường ra vào các sòng bạc để giải trí, vung tiền như giấy, song hành với trau dồi kinh sử tại các nước “tư bản phản động”.
– Chuyển tiền cho thân nhân, tay chân, gián điệp nằm vùng… để mua nhà, nhất là lợi dụng tình hình nhà đất bấp bênh ở Mỹ, các “cán ngố” tung rất nhiều tiền vào mua nhà. Sau đó mới biết thế nào là luật tư bản, bị đóng thuế cao khi mua nhà giá cao, trả nhiều thứ tiền khác về dịch vụ… nên các chủ nhân CSVN bị nao núng, ngộ ra chuyện đầu tư địa ốc ở các nước Tây Phương không phải dễ dàng như tại Việt Nam, vì luật lệ không nằm trong tay các chủ nhân gốc CSVN, mà bị chị phối bởi luật của mỗi tiểu bang.
– Mua các thương nghiệp như siêu thị, khách sạn làm của, cho thuê.
– Một số khác thì mang tiền ra đầu tư, rửa tiền qua hình thức tôn giáo, nhất là những “thầy chùa” ở Việt Nam, lợi dụng khe hở luật di trú về tu sĩ, được đảng và nhà nước “biên chế” gởi di dân sang; bọn tu sĩ giả nầy dùng tiền cất chùa, làm công tác tôn giáo vận, có thể có cả việc hoạt động gián điệp tại các nước dân chủ… Do đó, thời gian gần đây, có thêm một số chùa Phật mới được xây cất rất là “hoành tráng”, cũng là hình thức rửa tiền mà CSVN áp dụng.
Cán Bộ trung ương, lãnh đạo đảng cướp CSVN chẳng sợ Đất nước bị lọt vào tay Trung Cộng, dân Việt làm nô lệ… Chúng cũng không ngán quốc tế lên tiếng về tình trạng vi phạm nhân quyền… nhưng sợ nhất là túi tiền bị đe dọa. Đó là tử huyệt của CSVN, cũng như đảng cướp sợ kho tàng cất dấu bị người khác thấy và đào bới và bị chính quyền tịch thu.
Mới đây, dân biểu Cao Quang Ánh và các đồng viện ở Hhạ viện, cùng một số Thượng nghị sĩ ở Thượng viện Quốc hội Liên Bang Mỹ, đang soạn thảo và trình Dự luật có biện pháp chế tài những “cá nhân” nào vi phạm nhân quyền. Biện pháp chế tài như :
– Không cấp chiếu khán cho vào đất Mỹ, nếu không qua Mỹ thì làm sau lo quản lý, kiểm tra tài sản và đi kiếm ăn, xin xỏ.
– Phong tỏa tài chánh, các trương mục ngân hàng.
– Phong tỏa thương nghiệp, nhà đất ở nước ngoài.
Không cần phải là chánh án, luật sư, hay chuyên viên luật pháp, sinh viên trường luật…bất cứ dân bình thường nào cũng biết ngay: tất cả những tên đảng viên đảng cướp CSVN trung ương, đều mang tội giết người, cướp của, vi phạm nhân quyền…ngay cả cấp dưới ở địa phương cũng là “cường hào ác bá” từ thành thị đến nông thôn, tên nào cũng đáng bị lôi cổ ra tòa để trả lời những tội ác mà chúng đã gây ra cho nhiều người khác, nạn nhân của CSVN lên đến con số 20 triệu là điều nằm trong dự đoán .
Do đó, nếu dự luật được lưỡng viện quốc hội thông qua, thì coi như bao nhiêu tài sản ăn cướp suốt đời của từng tên CSVN bị phong tỏa, đương nhiên là tài sản phải được trả về cho nhân dân Việt Nam sau khi chế độ CSVN sụp đổ. Với đồng lương thua tiền thất nghiệp tại các nước dân chủ, điển hình là thủ tướng với mức lương tương đương 260 Mỹ kim hàng tháng, thì số tiền hàng nhiều tỷ Mỹ Kim tích lũy từ tài sản, trương mục…được quốc tế coi là tiền bất chánh, đáng bị phong tỏa và sau nầy trả về cho một chính quyền dân cử.
Đây là một thông điệp mạnh mẽ gởi đến tập đoàn đảng cướp CSVN, đánh dấu ngày tàn của chúng, nếu yếu huyệt nầy bị điểm trúng, khi lưỡng viện quốc hội Mỹ thông qua. Mặt khác, tình hình kinh tế khủng hoảng toàn cầu, trong khi các nước Tây Phương, kể cả Mỹ đang gặp khó khăn tài chánh, thì họ có thể đang nghĩ đến : “kho tàng những tên tướng cướp CSVN” đang cất dấu, rửa tiền trong ngân hàng, bất động sản tại hầu hết các nước Tây Phương. Dân biểu Cao Quang Ánh và các đồng viện, thượng nghị sĩ…hành động theo quyền lợi của quốc gia Mỹ, hầu như các chính phủ Mỹ, dù là Cộng Hòa hay Dân Chủ đều chủ trương : “Không có bạn, thù vĩnh viễn, mà chỉ có quyền lợi thôi”. Đối với Mỹ, 58.000 lính hy sinh tại Việt Nam Mỹ không bao giờ quên, nên họ xây dựng Bức tường đá đen tại thủ đô Washington D.C, nhắc nhở các thế hệ sau nầy : “Đừng bao giờ quên giá phải trả của chiến tranh”. CSVN tưởng bang giao là Mỹ quên đi quá khứ và cùng nhau “xây dựng tương lai”. Mỹ chỉ muốn “xây dựng tương lai” trong Sự thật, Công lý, Nhân quyền, Tự do và Dân chủ thôi. @@@ Trương Minh Hòa
(Tham chiếu : Sự thật Dân cần biết 26)
26 NHÂN QUYỀN CƠ BẢN
đã được Công pháp Quốc tế và Liên Hiệp Quốc thừa nhận
& buộc mọi Nước thành viên phải cam kết tôn trọng.
26 MỤC TIÊU CỤ THỂ của Khối 8406
& mỗi Công dân có trách nhiệm phải đấu tranh
từng bước giành lại cho toàn Dân Việt Nam từ năm 2006 về sau.
I. Các Nhân quyền về thân thể :
1. Quyền sống (không bị thủ tiêu, tàn sát, khủng bố, đe dọa, quấy nhiễu vì chính kiến, chủng tộc, tôn giáo, thành phần giai cấp).
2. Quyền không bị nô lệ hay nô dịch (vì lý lịch, chủng tộc, tôn giáo, chính kiến).
3. Quyền không bị tra tấn hành hạ (dưới mọi hình thức, mớm cung, bức cung).
4. Quyền không bị giam giữ độc đoán (vì các tội vu vơ chỉ có trong các chế độ độc tài : gây rối trật tự, phá hoại chính sách đoàn kết, lợi dụng tôn giáo, lợi dụng dân chủ, xúc phạm lãnh tụ, tuyên truyền chống nhà cầm quyền,…).
5. Quyền được xét xử công bằng (tư pháp phải độc lập với hành pháp, lập pháp, công an).
6. Quyền được Tòa án bảo vệ (được bồi hoàn danh dự và thiệt hại).
7. Quyền được Luật pháp bảo vệ (không có loại tội tuyên truyền chống chế độ, chống đối chính sách).
8. Quyền được bình đẳng trước pháp luật (hiến pháp, pháp luật công bằng văn minh, có luật sư).
II. Các Nhân quyền về an cư :
9. Quyền tự do cư trú và đi lại, xuất ngoại và hồi hương (không bị quản chế hành chánh).
10. Quyền có đời sống riêng (bản thân, gia đình, nhà cửa, thư tín, điện thoại, điện thư được bảo vệ).
11. Quyền kết hôn và lập gia đình.
12. Quyền có quốc tịch.
13. Quyền tỵ nạn vì lý do chính trị, tôn giáo, chủng tộc.
14. Quyền tư hữu về vật dụng cá nhân, gia đình, tập thể, về đất đai và vốn kinh doanh.
III. Các Nhân quyền về lạc nghiệp :
15. Quyền có việc làm, lương tương xứng và được nghỉ ngơi – giải trí.
16. Quyền thành lập và tham gia Nghiệp đoàn độc lập và quyền đình công.
17. Quyền có mức sống xứng hợp cho bản thân và gia đình.
18. Quyền có an sinh xã hội và bảo hiểm xã hội khi thất nghiệp, già lão.
19. Quyền bảo vệ gia đình về hôn nhân, sản phụ, hài nhi, thiếu nhi, bình đẳng giới.
20. Quyền được chăm sóc sức khỏe, chữa bệnh miễn phí hoặc hợp lý, được bảo hiểm y tế.
21. Quyền được giáo dục miễn phí cấp tiểu học, rồi trung học ; học đại học đầy đủ thuận lợi.
22. Quyền về văn hóa (tự do hưởng thụ, sáng tác, được bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ).
IV. Các Nhân quyền về Tự do Dân chủ :
23. Tự do tín ngưỡng – tôn giáo cách bình thường phổ quát như tại đại đa số các Nước trên thế giới.
24. Tự do tư tưởng, phát biểu, quan điểm, tự do thông tin ngôn luận, tự do báo chí.
25. Tự do hội họp, lập hội, lập đảng, biểu tình; toàn Dân được trưng cầu ý kiến về quốc sự.
26. Quyền tham gia công quyền, tự do ứng cử – bầu cử bình đẳng không bị giới hạn bởi hiến pháp, luật pháp khi không có một bản án công bằng nào ràng buộc; Quyền tham gia xây dựng, bảo vệ và quản lý Tổ quốc. Tức là Quyền Dân tộc Tự quyết.
Lm TNLT Nguyễn Văn Lý sưu tập 01.10.2010
(Tham khảo “Từ Hiến Chương 1977 cho Tiệp Khắc đến Tuyên Ngôn 2006 cho Việt Nam”
của Ls Nguyễn Hữu Thống – 15.4.2006)
(Sự thật Dân cần biết 93)
Luật sư Trần Vũ Hải kêu gọi Thủ tướng từ chức
Việt Tử Nhân theo BBC 23-11-2010
Một luật sư có tiếng của Việt Nam kêu gọi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, hoặc những người phó của ông chịu “trách nhiệm chính trị” trong vụ Vinashin và “từ chức”, một ngày trước khi ông Dũng có buổi trả lời chất vất trực tiếp trước Quốc hội.
Luật sư Trần Vũ Hải, người hôm 22/11 đã viết thư thúc giục đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết đòi Chính phủ cung cấp thông tin đầy đủ về Vinashin, nói về cả trách nhiệm của Phó Thủ tướng Nguyễn Sinh Hùng và của ông Nguyễn Tấn Dũng :
“Anh nhận trách nhiệm ở đây là anh phải xin lỗi nhân dân, đúng ra là phải từ chức“.
Trả lời BBC qua điện thoại từ Việt Nam hôm 23-11-2010, ông nói : “Tôi thấy ông Bộ trưởng Tư pháp Nhật Bản nhỡ lời có hai câu đã phải từ chức.”
“Ở đây trách nhiệm của anh đã quy thành văn bản rồi.”
“Còn nếu ai cho rằng chức vụ là rất quan trọng, chúng ta không thể từ chức được thì chỉ là quan điểm riêng của người đó.” (bảo thủ, lạc hậu và sai lầm).
“Các nhà chính trị phải biết nhẹ nhàng đi. Chính trị cũng là một nghề. Nhưng chúng ta không phải bám vào nghề đó. Là một nghề chúng ta có thể chuyển nghề, đến tuổi về hưu, chúng ta về nhà, chúng ta viết sách.”
Ông Hải nói : “Các đại biểu Quốc hội cần “gây sức ép” để ông Nguyễn Tấn Dũng và những người có liên quan nhận trách nhiệm và nếu họ tiếp tục cương vị thì cần có cam kết nếu không phục hồi được Vinashin vào một thời điểm cụ thể trong tương lai, họ sẽ phải từ chức.”
Luật sư Hải nói : “Nếu chỉ nói “chính phủ nhận trách nhiệm” là chưa đủ và không công bằng cho nhiều thành viên chính phủ không có liên quan gì tới Vinashin… Quốc hội phải chịu một phần trách nhiệm vì đã không có luật về quản lý tài sản nhà nước tại các tập đoàn như Vinashin.”
Thông tin chính xác
Ông Trần Vũ Hải nói với BBC : “Mặc dù luật không nói rõ nhưng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là người chịu trách nhiệm trực tiếp trong vụ Vinashin.”
“Thực tế có thể nói rằng Thủ tướng Chính phủ là người đại diện sở hữu của Nhà nước Việt Nam tại tập đoàn Vinashin nếu chúng ta xem lại các văn bản về thí điểm tập đoàn này,”
“Ông ta có rất nhiều quyền, như là phê chuẩn vốn điều lệ, chấp nhận các thành viên mới của tập đoàn, các dự án nào không thuộc thẩm quyền của hội đồng quản trị.”
Vị luật sư cũng nói : “Có rất nhiều thông tin khác nhau về số nợ của Vinashin và ông khuyến cáo các đại biểu Quốc hội đòi có những thông tin mới nhất và chính xác nhất.”
“Các chuyên gia kinh tế cũng đã chỉ ra nhiều điều bất hợp lý trong những con số mà Vinashin đưa ra trong đợt tái cơ cấu vừa được công bố cuối tuần qua.”
Ông Hải nói : “Với lãi suất 15%, hoặc thậm chí có thể là 20% đối với những khoản nợ quá hạn của Vinashin, chỉ riêng tiền trả lãi của tập đoàn này cũng có thể lên tới hàng ngàn tỷ đồng mỗi năm.
Thời gian qua, dư luận trong và ngoài nước quan tâm nhiều đến kiến nghị của đại biểu Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết, người đã yêu cầu lập ủy ban của quốc hội để điều tra vụ Vinashin.
Giáo sư Thuyết cũng chỉ đề nghị điều tra rồi bỏ phiếu tín nhiệm Thủ tướng cùng những người có liên quan trong vụ này.
Nhưng ở một mức cao hơn nữa, ông Trần Vũ Hải nay nói thẳng về trách nhiệm chính trị và đề nghị Thủ tướng từ chức.
Các vụ tranh cãi quanh những dự án lớn của chính quyền Việt Nam ngày càng xuất hiện công khai và có thể thành một làn sóng xã hội, cho thấy bất đồng về quan điểm không còn là điều người ta chỉ dám bàn nhỏ nhẹ nơi riêng tư. @@@ Việt Tử Nhân theo BBC 23-11-2010
(Tham chiếu : Sự thật Dân cần biết 10)
10 QUYỀN CỦA NGƯỜI DÂN
VÀ 10 NGHĨA VỤ CỦA NHÀ NƯỚC
theo Tuyên ngôn Quốc Tế Bảo Vệ Những Người Đấu Tranh Cho Nhân Quyền
của Liên Hiệp Quốc ngày 9-12-1998
Nhân kỷ niệm 50 năm Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền năm 1948
Ls Nguyễn Hữu Thống – 4. 2006
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ban hành Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, ngày 9-12-1998 Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc đã biểu quyết thông qua Bản phụ đính Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, gọi là Tuyên Ngôn Quốc Tế Bảo Vệ Những Người Đấu Tranh Cho Nhân Quyền (TNQTBVNNĐTCNQ). Mục đích để đề xướng, bảo vệ và thực thi những Nhân quyền đã được thừa nhận trên toàn cầu, đồng thời loại trừ hữu hiệu các vi phạm Nhân quyền.
Vì Nhân quyền có tính toàn cầu, bất khả phân, liên lập và liên quan với nhau, nên phải được thi hành thực sự, đầy đủ, đồng đều và phổ cập cho tất cả mọi người, không phân biệt kỳ thị về chủng tộc, nam nữ, ngôn ngữ, tôn giáo hay chính kiến.
Về mặt Quốc tế, nếu không có sự hợp tác bình đẳng và hữu nghị giữa các Quốc gia, thì không thể loại trừ hữu hiệu các vi phạm Nhân quyền tập thể và thô bạo do tham vọng Đế quốc bằng sự xâm chiếm đất đai, vi phạm sự toàn vẹn lãnh thổ và tước đoạt của các Dân tộc, quyền được hành xử đầy đủ chủ quyền đối với các tài nguyên và nguồn lợi thiên nhiên của Đất nước; do các chính thể độc tài toàn trị muốn hạn chế hoặc tước đoạt các Nhân quyền cơ bản chính đáng của người Dân.
Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ thừa nhận 10 quyền của người Dân và nêu lên 10 nghĩa vụ của Nhà nước hay Quốc gia.
A. 10 Quyền của người Dân :
1. Chiếu điều 1 Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ “với tư cách cá nhân hay hội viên của các hội đoàn, ai cũng có Quyền đề xướng và tranh thủ sự bảo vệ và thực thi Nhân quyền trên bình diện Quốc gia và Quốc tế.”
2. Ai cũng có Quyền được hưởng một trật tự xã hội và trật tự quốc tế trong đó nhân cách của mình được phát triển Tự do và các Nhân quyền ghi trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và các Công ước Quốc tế được thực thi đầy đủ.
3. Ai cũng có Quyền bảo vệ Dân chủ, đề xướng và phát huy các xã hội Dân chủ, các định chế Dân chủ và các thủ tục sinh hoạt Dân chủ.
Ngoài Quyền bình đẳng trước pháp luật, Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ đặt nặng vấn đề thực thi những quyền Tự do Dân chủ như Tự do hội họp và lập hội, Tự do ngôn luận và phát biểu, Tự do tuyển cử và Quyền tham gia chính quyền.
Rút kinh nghiệm 50 năm sinh hoạt Nhân quyền trên thế giới, Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ đã khai triển và định chế hóa các phương thức bảo vệ những quyền Tự do Dân chủ, chống những vi phạm do bạo hành hay do sự giải thích xuyên tạc của các Nhà nước (Quốc gia).
4. Quyền Tự Do Hội Họp.
Ai cũng có Quyền Tự do hội họp trong vòng hòa bình, tổ chức thuyết trình, mít tinh, biểu tình, tuần hành, để đạo đạt thỉnh nguyện lên nhà cầm quyền, hay để phản kháng những vi phạm Nhân quyền của các viên chức và cơ quan chính quyền.
5. Quyền Tự Do Lập Hội.
Ai cũng có Quyền kết hợp trong các hội đoàn dân sự hay chính trị :
5.a. Các hội dân sự sinh hoạt trong phạm vi tôn giáo đạo lý (giáo hội), kinh tế xã hội (công đoàn, nghiệp đoàn), văn hóa giáo dục, từ thiện nhân đạo, ái hữu tương tế v.v… Các hội dân sự được quyền sinh hoạt tự trị trong xã hội đa nguyên và không chịu sự giám sát của Nhà nước.
5.b. Các hội chính trị hay chính đảng sinh hoạt trong chế độ dân chủ đa đảng. Dân chủ đa đảng cộng với xã hội đa nguyên họp thành Dân chủ đa nguyên.
6. Quyền Tự Do Ngôn Luận và Phát Biểu.
Chiếu điều 19 Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền “ai cũng có Quyền tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến các tin tức, ý kiến bằng mọi phương tiện truyền thông, không kể biên giới Quốc gia. Ai cũng có Quyền giữ vững quan niệm và phát biểu quan điểm mà không bị (nhà cầm quyền) can thiệp“.
7. Quyền tham gia chính quyền.
Ai cũng có Quyền bình đẳng cơ hội tham gia chính quyền, trực tiếp bằng cách ứng cử, hay gián tiếp qua các đại biểu do mình Tự do lựa chọn. Quyền này bao gồm cả quyền đạo đạt đến chính quyền những thỉnh nguyện, hay những phê bình chỉ trích để yêu cầu cải thiện chính sách Quốc gia.
Trái với quan niệm cổ xưa theo chủ quyền xuất phát từ Quốc gia, điều 21 Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền khẳng định rằng “ý nguyện của người Dân là căn bản của mọi quyền lực quốc gia. Ý Dân phải được biểu lộ trung thực qua những cuộc tuyển cử Tự do và công bằng, theo phương thức đầu phiếu phổ thông, định kỳ và kín.”
8. Quyền được đền bù hữu hiệu.
Để chống lại những hành vi độc đoán xâm phạm Tự do, danh dự và tài sản của người Dân, ai cũng có quyền khiếu tố trước tòa án (độc lập và vô tư) để đòi đền bù hữu hiệu, như tiêu hủy một quyết định hành chánh, tuyên bố một đạo luật vi hiến, truyền phóng thích một bị cáo bị giam giữ trái phép, hay buộc Nhà nước phải bồi thường thiệt hại cho nạn nhân.
9. Quyền phản kháng.
Chiếu điều 12 Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ, khi nhà cầm quyền vi phạm Nhân quyền, người Dân có quyền phản kháng trong vòng ôn hòa, bất bạo động, dưới hình thức kháng thư, truyền đơn, viết báo, họp báo, mít tinh, biểu tình, tuần hành, đình công, bãi thị, bãi khóa vv…
10. Quyền thành lập những hội truyền bá và bảo vệ Nhân quyền.
Kinh nghiệm cho biết Nhân quyền được tôn trọng và thực thi không phải do thiện chí của nhà cầm quyền, mà do sự đấu tranh của người Dân. Muốn đấu tranh phải nâng cao Dân trí và chấn hưng Dân khí.
Để nâng cao Dân trí, trước kia chúng ta có Phong trào truyền bá quốc ngữ. Ngày nay, để chấn hưng Dân khí và thực thi Nhân quyền, chúng ta phát động Phong trào truyền bá và bảo vệ Nhân quyền.
B. 10 Nghĩa vụ của Nhà nước :
Nếu người Dân có quyền đề xướng và tranh thủ sự bảo vệ và thực thi Nhân quyền, thì Quốc gia hay Nhà nước cũng có trách nhiệm phải tôn trọng và thực thi Nhân quyền. Đây là trách nhiệm tiên khởi của Nhà nước (điều 2 Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ).
Để hoàn thành trách nhiệm này, Nhà nước có nghĩa vụ :
l. Tạo điều kiện kinh tế, xã hội, chính trị, văn hóa và pháp lý để người Dân thực sự được hành xử những Nhân quyền ghi trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ.
2. Ban hành luật lệ và các văn kiện lập quy cần thiết để những Nhân quyền này được thực sự thi hành.
3. Tu chính Hiến pháp và luật pháp Quốc gia cho phù hợp với những mục tiêu và nguyên tắc của Liên Hiệp Quốc. Thí dụ : điều 4 Hiến pháp 1992 CHXHCNVN đi trái với quyền Dân tộc tự quyết và quyền tham gia chính quyền ; Nghị định 37-CP năm 1997 của Chính phủ và các Pháp lệnh 25-12-2001, 02-07-2002 của Quốc hội CHXHCNVN và 31/2007/PL-UBTVQH (ban hành quy chế quản chế hành chánh, rồi sửa đổi) đi trái với quyền Tự do cư trú và đi lại, quyền riêng tư, quyền được suy đoán là vô tội, quyền Tự do thân thể và an ninh thân thể (theo đó không ai có thể bị bắt giữ nếu không có quyết định của tòa án), quyền làm việc, quyền Tự do ngôn luận và phát biểu, quyền Tự do hội họp và lập hội, quyền Tự do tuyển cử và quyền tham gia chính quyền v.v…
4. Khi nhận được đơn khiếu tố đòi đền bù hữu hiệu, Nhà nước (qua tòa án) phải mở cuộc thẩm vấn, tuyên phán quyết và truyền thi hành án văn không trì hoãn.
5. Khi có bằng chứng khả tín cho biết có sự vi phạm Nhân quyền trong quản hạt quốc gia, Nhà nước phải mở cuộc điều tra mau chóng và công bố phúc trình không chậm trễ.
6. Nhà nước có nghĩa vụ giảng dạy Nhân quyền tại các cấp bậc giáo dục như trung học, đại học, chuyên nghiệp v.v… Trong các chương trình tu nghiệp và huấn luyện luật sư, biện lý, thẩm phán, công an, quân đội, công chức vv… phải giảng dạy những kiến thức Nhân quyền liên quan đên việc hành nghề chuyên môn của các học viên.
7. Nhà nước phải đặc biệt lưu ý các nhân viên công lực hành sự về quyền và nghĩa vụ của họ như sau :
7.a. Họ không được quyền vi phạm nghĩa vụ (bằng cách đàn áp những người tham dự mít tinh biểu tình ôn hòa), hay bằng cách không ngăn cản những phần tử quá khích hành hung những người đối kháng bất bạo động.
7.b. Trong khi thi hành các công vụ liên quan đến vấn đề Nhân quyền, họ có nghĩa vụ phải tôn trọng những quyền Tự do cơ bản của người dân theo các tiêu chuẩn quốc gia và quốc tế về phương diện tác phong và đạo đức nghề nghiệp.
7.c. Các nhân viên công lực không thể bị trừng phạt hay thi hành kỷ luật (như khiển trách, hạ tầng công tác, sa thải v.v…) chỉ vì không chịu đàn áp những người hành xử ôn hòa quyền Tự do phát biểu và quyền đối kháng (điều 10 Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ).
8. Nhà nước phải tôn trọng quyền đối kháng ôn hòa và dùng mọi biện pháp cần thiết như triệu dụng nhân viên công lực để bảo vệ những người đối kháng chống lại mọi bạo hành, đe dọa hay trả đũa bất cứ từ đâu tới.
9. Cùng với các hội truyền bá Nhân quyền của người Dân, Nhà nước có nghĩa vụ áp dụng mọi biện pháp thích nghi trên các lãnh vực truyền thông, lập pháp, tư pháp hay hành chánh, để phổ biến kiến thức về những quyền Dân sự, chính trị, kinh tế, xã hội và văn hóa của người Dân, kể cả những bản phúc trình thường niên về Nhân quyền của Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.
10. Nhà nước phải yểm trợ việc thành lập các Ủy ban Nhân quyền Quốc gia hay các Ủy ban điều tra vi phạm Nhân quyền, nhằm đề xướng, phát huy và bảo vệ Nhân quyền cho người Dân. Những cơ chế Nhân quyền Quốc gia này phải được sinh hoạt độc lập và được hưởng quy chế và ngân sách tự trị như các Viện đại học hay Viện bảo hiến.
Sau cùng, chiếu điều 19 Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ, các điều khoản trong Tuyên ngôn này không thể bị Nhà nước giải thích xuyên tạc để tước đoạt những quyền Tự do liệt kê trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Tuyên ngôn QTBVNNĐTCNQ. @@@
TM Uỷ Ban Luật gia bảo vệ Dân quyền
Ls Nguyễn Hữu Thống – 4. 2006
Hãy viết lên mặt đường, cột đèn, thành cầu,
ga tàu xe, khu vực chợ, vách trụ sở, cổng cơ quan,
ga tàu xe, khu vực chợ, vách trụ sở, cổng cơ quan,
bất cứ chỗ nào có thể viết được 3 từ :
Dân Là Chủ
Ÿ Và 3 từ hoặc 3 cụm từ :
Chống Giặc Tàu
HS.TS.VN hoặc Hoàng Sa-Trường Sa-Việt Nam
Cao trào Dân Chủ Đa Nguyên Đa Đảng Việt Nam.
Và Cao trào Toàn Dân Việt Nam Chống Giặc Tàu.
(Sự thật Dân cần biết 99)
ÁC MỘNG TRUNG CỘNG KHẮP THẾ GIỚI
Hồ Ðinh – Hawai 11-2010
Ngày 21-8-2007, Trung Cộng công khai tuyên bố là sẽ khởi sự khai thác các tiềm năng kinh tế quanh quần đảo Hoàng Sa và vịnh Bắc Việt. Ðây là lãnh thổ của VN đã có từ lâu đời nhưng đã bị HCM và đảng CS bán đứng cho Trung Cộng, cùng lúc với quần đảo Trường Sa từ năm 1958. đổi lấy viện trợ của Tàu để xâm lăng và cưởng chiếm VNCH, mà hiện nay ai cũng đều biết hết. Trong dã tâm bá quyền này, Bắc Kinh đã trơ tráo thông báo rằng sẽ mở các chuyến du lịch bằng tàu lớn, để du khách có thể thưởng ngoạn hết vùng biển đảo tới tận quần đảo Trường Sa, dù TS hiện thuộc chủ quyền VN hoặc còn đang tranh chấp với các nước khác. Tình thế nguy ngập tới nổi Kampuchia là một quốc gia nghèo đói lạc hậu mà chính phủ của họ còn biết lo lắng cho đất nước mình trong việc gia tăng quân lực để bảo vệ hải phận và những khu vực đang khai thác dầu khí ngoài khơi. Trong khi đó VN dù sao cũng là nước lớn mạnh có hạng ở Ðông Nam Á nhưng chính quyền CS chỉ biết nghĩ tới cá nhân và đảng mà thôi.
Phân tích tiềm lực quân đội Trung Cộng ngày nay, các chiến lược gia và quân sự Mỹ đều có chung nhận định : Ðây là cơn ác mộng, chẳng những của các quốc gia Ðông Nam Á mà còn là hiểm họa toàn cầu. Ngoài ra, Trung Cộng cũng bị thế giới cáo buộc là một quốc gia đã và đang xuất cảng tội ác cùng chính sách độc tài sắt máu, tới nhiều nước như Khmer đỏ, Nepal, Bắc Phi, Bắc Hàn, Trung Ðông, Iran, Iraq, Pakistan, A Phú Hãn.., trực tiếp hay gián tiếp giúp đỡ, khuyến khích các nước trên, chế tạo những vũ khí độc hại, giết người hằng loạt, làm đảo lộn trật tự và an ninh thế giới trong nhiều năm qua với hậu quả có thể trở thành một cuộc thế chiến.
Theo lời tuyên bố trong “Chinese Territorial Water Laws : Luật Lãnh thổ Hải phận Trung Hoa”, TC cho biết lãnh thổ của mình theo “Đường Hình Lưỡi Bò” bao gồm : Ðài Loan, quần đảo Senkaku, Pescadore, Pratas, Macclesfiel Bank, Hoàng Sa và Trường Sa. Như vậy biển Trung Hoa rộng hơn 3 triệu km2, chiếm phần lớn Thái Bình Dương, bao gồm khu vực 200 hải lý, tính từ đảo Ðài Loan, mà Trung Cộng lúc nào cũng coi như đất đai của Tàu. Tháng 3-1988, Trung Cộng dùng vũ lực cưỡng chiếm hơn 10 đảo, thuộc quần đảo Trường Sa của VN. Sau đó ngang nhiên dựng đài quan sát biển (Marine Observatory) và lập căn cứ quân sự, trên các đảo còn đang tranh chấp chủ quyền.
Tháng 2-1995, Trung Cộng lại cưỡng chiếm đảo Mischief, lãnh thổ của Philippines, nằm ở phía tây đảo Palawan. Mặc dù bị chính phủ nưóc này phản đối dữ dội, Trung Cộng vẫn tiến hành xây nhiều căn cứ quân sự trên đảo từ năm 1998-1999, trước sự làm ngơ của Hải quân Nga và Mỹ, luôn có mặt trên đại dương.
Tháng 2-1992, Trung Cộng bất chấp công pháp quốc tế, ngang nhiên tới khoan giếng dầu ở Wanan Reef, nằm trong lãnh hải VN. Song song, Trung Cộng cũng tới khoan dầu tại Reed Bank (thuộc Philippine) và James Shoal (thuộc Mã Lai Á). Ðã công khai cưỡng chiếm lãnh thổ của người khác, Trung Cộng còn to tiếng với đám nhà thầu tây phương, là sẽ sử dụng vũ lực để đè bẹp các cuộc chống đối nếu có. Trên đảo Hoàng Sa, từ năm 1988-1993, Trung Cộng đã xây xong một căn cứ hải quân lớn, có phi trường với phi đạo dài trên 2500 m, luôn luôn có sự hiện diện của 10 chiếc phản lực loại F7.
Mới đây Hoa-Nhật lại tranh chấp chủ quyền đảo Senkaku, nơi mà người Nhật đang khoan tìm dầu. Xa hơn trên vùng biển Ấn Ðộ Dương, Trung Cộng cũng đã vói tay xuống để thực hiện cái gọi là “Chiến lược Vòng Ngọc Trai”, với nhiều căn cứ quân sự ở Pakistan, Bangadesh, Miến Ðiện, Thái Lan, Cam Bốt nhưng quan trọng và bị chống đối dữ dội, vẫn là căn cứ tàu ngầm tại vùng biển Indonesia, đối diện với eo biển Mã Lai. Căn cứ này nằm ngay yết hầu của hải lộ dầu quan trọng nhất thế giới, từ Trung Ðông tới Úc, Tân Tây Lan, Ðông Á và Hoa Kỳ…
Tóm lại, Trung Cộng ngày nay đã trở thành một tai họa lớn cho nhân loại với những biến chuyển nóng hổi, có thể làm thay đổi trật tự thế giới trong vài giờ, mà không ai có thể tiên liệu được. Tại Châu Á, chỉ trong vòng hai năm qua, với hành động bá quyền nước lớn, Trung Cộng đã khiến cho tất cả quốc gia quanh vùng lo sợ và coi như thù địch. Những vụ công khai cướp đoạt các đảo ngoài khơi, thuộc chủ quyền của VN, Phi, Mã Lai, uy hiếp Ðài Loan, tạo tình trạng bất ổn tại Tay Tạng, Tân Cương, Nội Mông, để có cớ chụp mũ đồng bào vô tội là khủng bố, rồi tha hồ tàn sát diệt chủng. Mới đây Trung Cộng còn tranh chấp cả với Nhật tại nhóm đảo Ðiếu Ngự Ðài (Senkaku) và công khai thách thức chạy đua với Mỹ trên không gian.
Nếu tiếp tục thành công về kinh tế như thời gian qua, thì với những lãnh đạo hiện nay có khuynh hướng quân phiệt và quốc gia cực hữu, chắc chắn Trung Cộng sẽ gây nên một thế chiến, để làm bá chủ Châu Á Thái Bình Dương và hoàn cầu. Nhưng muốn là một chuyện, còn thành công hay thất bại lại là một vấn đề thời gian. Như lời tuyên bố mới đây của Frank Hsiech, Phó Thủ Tướng Ðài Loan, thì sở dĩ Trung Cộng to miệng với thế giới, chẳng qua chỉ để che đậy những xáo trộn nội bộ tại lục đia, báo hiệu Hoa Lục đang trên đà sụp đổ, mà trước hết là kinh tế với hàng hóa sản xuất quá thặng dư, đang bị Mỹ, Liên Âu và nhiều nước cảnh cáo, tẩy chay vì đã làm lũng đoạn đời sống, cũng như an ninh, trật tự của nước họ. Ðức, Ý, Nhật gây hai cuộc thế chiến vì cần thị trường và thuộc địa để sinh tồn. Người Tàu nếu mất thị trường tiêu thụ hàng hóa sản xuát, đầu tiên là dân nghèo (chiếm 90%) cả nước phải đói. Ðây là nguyên nhân ngàn đời, làm cho nước Tàu không bao giờ được yên ổn hay thống nhất, kể cả ngày nay đang sống dưới sự kềm kẹp siết họng của CS.
Trung Cộng đất rộng người đông, từ ngàn xưa đã là một đại cường của Châu Á. Khi Ðặng Tiểu Bình nắm quyền nước, theo tư bản để phát triển kinh tế và càng ngày càng nuôi tham vọng trở thành một siêu cường trên đại dương. Cũng từ đó, người Tàu coi vùng biển phía Nam thuộc lãnh hải các nước VN, Phi, Mã Lai, Brunei, Niu-Di-Lân và Indonesia là ao nhà của mình. Cao vọng hơn, người Tàu muốn đuổi Mỹ ra khỏi Thái Bình Dương, vì cho đó là cửa ngõ của mình để bước ra thế giới.
Tóm lại từ đầu tới cuối, chính người Mỹ đã tận tình giúp Trung Cộng, một quốc gia lạc hậu mạt rệp trong thập niên 70 của thế kỷ XX, để trở thành một siêu cường kinh tế và quân sự ngày nay. Cũng chính cựu Tổng Thống Mỹ Bill Clinton, trong thời gian còn tại chức, đã đưa Trung Cộng có mặt tại các diễn đàn quốc tế, như một cường quốc trong vùng. Nhưng cũng bắt đầu từ đó, qua sự nâng đỡ của Hoa Kỳ, giúp Trung Cộng có đủ phương tiện bành trướng quân đội, nhất là hải quân và phát triển các võ khí chiến lược tầm xa, tạo điều kiện để nước Tàu càng lúc càng tham lam bá quyền, coi thường các công ước quốc tế về luật biển (Unclos), dù đã ký hứa với mọi người.
Tự vẽ lại bản đồ nước, đòi chủ quyền trên tất cả hải đảo, lãnh hải kể cả không phận, trong một vùng biển rộng lớn tận quần đảo Trường Sa của VN, trong Thái Bình Dương, sau khi vùng biển này phát hiện có trữ lượng dầu hỏa và khí đốt rất đáng kể, nhất là tại Biển Đông của VN. Ngoài trực tiếp xâm lăng lãnh thổ của lân bang, ngày nay Trung Cộng còn ngang nhiên trịch thượng, tự ý quyết định các vấn đề tranh chấp trong vùng, như một chủ nhân ông trắng trợn, mà không cần phải che đậy ý đồ bất lương trước các diễn đàn quốc tế, trong đó có Mỹ và cộng đồng chung Âu Châu.
Như thói quen cố hữu của những con người CS thập thành, Trung Cộng dùng chính sách đòn xóc hai đầu, để vừa gạt bọn tư bản da trắng, đồng thời vừa hưởng lợi. Bởi vậy người Tàu khi đến với thế giới, chỉ với một mục đích duy nhất, để bảo vệ quyền lợi và an ninh của nước mình mà thôi. Bởi vậy, không bao giờ thành thật góp sức cùng thế giới, để giải quyết mọi vấn đề có liên quan tới an ninh và vận mệnh của nhân loại, trong vụ khủng hoảng bom nguyên tử tại Bắc Hàn, Iran, vấn đề Ðài Loan, sự hợp tác của Tổ Chức Châu Á Thái Bình Dương (ARF)… Tóm lại, trong mọi vấn đề, ngày nay TC coi mình là bá chủ của thế giới, nên công khai quyết định tất cả mọi chánh sách phải theo ý mình. Ai, dù là LHQ hay Mỹ làm trái ý, sẽ bị Tàu chống đối mãnh liệt.
Nhờ đứng trong thế mạnh về kinh tế, lại được Nga hợp tác, nên Trung Cộng đã công khai đối đầu với thế giới, không còn kiêng dè bất cứ một ai, kể cả Nhật, Ðông Nam Á, Liên Âu và ngay cả Hoa Kỳ. Tháng 1-2005, một phái đoàn quốc hội Hoa Kỳ, gồm Dân chủ lẫn Cộng hòa, sau khi từ Trung Cộng về, đã cảnh báo hiểm họa của nước Tàu, trong đó có nhắc tới Ðài Loan hiện nay là một khu vực nguy hiểm nhất trên thế giới, vì chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Do đó, lập pháp cảnh báo chính phủ Hoa Kỳ, ngay bây giờ phải luôn có một lực lượng hải quân hùng mạnh, để sẵn sàng đáp ứng ngay với hiểm họa của Trung Cộng, khi nước này gây chiến.
Sau khi bị Hoa Kỳ, Liên Âu và cả thế giới lên án về hành động bá quyền và coi thường luật pháp quốc tế về kinh tế lẫn quân sự, chẳng những không biết sửa đổi hay tự chế, trái lại Bắc Kinh còn phẫn nộ và lớn tiếng thách thức với nhân loại, rằng là sẽ chạy đua vũ khí với Mỹ trên không gian, cũng như bắn bom nguyên tử làm hủy diệt thành phố Los Angeles, nếu Hoa Kỳ dám can thiệp, khi Trung Cộng tấn công xâm lăng Ðài Loan và chiếm lĩnh các hải đảo Thái Bình Dương.
Mới đây trong một tài liệu được phổ biến tai Quốc hội, các nghị sĩ Mỹ lên tiếng đòi hỏi Bắc Kinh phải dứt khoát vấn đề nguyên tử, hoặc cùng với thế giới tuân hành những luật lệ bảo toàn an ninh trật tự toàn cầu hay là cùng Mỹ đối mặt trong một cuộc chiến sắp tới với vũ khí hạt nhân. Do tình hình biến động bất ngờ tại Ðông Hải, nên TT W.G.Bush đã cứu xét việc cho phép các tư lệnh chiến trường, được quyền dùng bom nguyên tử mang theo khi cần thiết. Nhưng quan trọng hơn hết là Mỹ sắp có quyết định cho phép Nhật tái trang bị quân sự và chế tạo vũ khí hạt nhân, để tự vệ trước cuộc tấn công của Tàu Cộng.
Nhưng tất cả đã là quá khứ, Trung Cộng ngày nay (2010) đã lộ nguyên hình là một con cọp giấy không hơn không kém. Trong nội địa cả năm nay cuộc sống của người dân gần như là náo loạn vì nạn lạm phát phi mã, khiến cho vật giá gia tăng vượt quá đồng lương chết đói. Nguyên do cũng chỉ vì “ muốn chơi nổi với thế giới “ về cái gọi là tăng trưởng kinh tế sau cuộc khủng hoảng vừa qua, nên cứ bơm đô la vào các ngân hàng. Ðến khi mọi chuyện nổ tung hết phương kiểm soát, thì đổ thừa là Mỹ chơi xấu khi phát hành thêm 600 tỷ đô la, làm đô la tràn ngập, phá hoại cuộc sống hằng ngày của dân Tàu.
Trên lãnh vực tiền tệ, Trung Cộng cũng bị cả thế giới lên án là lưu manh khi hạ thấp hối xuất của đồng “nhân dân tệ”, ngoài ra còn núp bóng đồng đô la Mỹ để hưởng lợi. Trận chiến tài chánh đã nổ ra tại hai hội nghị ở Nam Hàn, Nhật Bản vừa qua nhưng không hề làm Tàu đỏ nao núng. Cuối cùng Mỹ phải chơi chiêu “600 tỷ đô la” và gây hậu quả tức khắc khắp nước Tàu, qua trận bão “lạm phát”.
Tại Hải Ngoại, hàng hóa Tàu tràn ngập thế giới nhưng các nước kể luôn Mỹ, Liên Âu đang cơn kinh tế trì trệ, nên đâu còn khả năng để phung phí. Phần khác các sản phẩm “made in China” ngày nay đã trở thành siêu vi khuẩn trước mặt mọi người. Vì vậy sản lượng xuất cảng ứ động, kể cả tại nội đia.
Nay Hoa Kỳ đã chính thức trở lại và can thiệp vào tình hình chính trị tại Á Châu, Thái Bình Dương. Hoa Kỳ cũng đã lập xong một lực lượng quân sự phòng thủ Thái Bình Dương gồm Mỹ, Nhật, Úc, Ấn Ðộ và các nước trong vùng. Tại Trung Á, Mỹ và khối Nato quyết tâm giữ A Phú Hản để ngăn chận đường vận chuyển Dầu-Khí tới Trung Cộng khi có chiến tranh. Chiến lược này cũng đã thực hiện tại Ấn Ðộ Dương.
Gần nhất, viện cớ Bắc Hàn và Ba Tư đang dùng bom nguyên tử để gây hấn với thế giới, các nước Liên Âu đã đồng ý “thực hiện hệ thống phi đạn chống phi đạn” tại Ba Lan, Lỗ Mã Ni và Thổ Nhĩ Kỳ, nói là chống Iran nhưng thực chất chỉa vào Nga đang đi giây giữa Mỹ và Tàu đỏ đê hưởng lợi.
Nói như một nhà quân sự Úc “quen thói côn đồ, Trung Công có ngày sẽ bị lực lượng hải quân Mỹ-Úc dạy cho một bài học”. Riêng Mỹ cho biết sẽ thiết kế lại hệ thống bom nguyên tử tại Nam Hàn, để chống bắc Triều Tiên ? Nhưng rõ ràng nhất là việc Nhật dự tính đem quân ra bảo vệ đảo “Senkaku”, cho thấy cả thế giới chẳng ai sợ Tàu đỏ ngoài CSVN.
Ngày tàn của đế quốc Tàu đỏ gần kế, chấm dứt cơn ác mộng của thế giới và VN.
Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di – Tháng 11-2010 – HỒ ÐINH
CAO TRÀO DÂN CHỦ ĐA NGUYÊN ĐA ĐẢNG VIỆT NAM
& CAO TRÀO TOÀN DÂN VIỆT NAM CHỐNG GIẶC TÀU
2010 – 2011
@ 1 ?
Kính mời toàn thể Đồng bào Việt Nam,
nhất là giới trẻ, sinh viên, học sinh :
Mỗi người một dụng cụ viết :
ống sơn, viên phấn, cây bút, que than,
múi trái cau tươi*, cành cây có mủ*,…
(*lúc viết chữ mờ, lát sau lộ rõ)
để viết lên mặt đường, cột đèn, thành cầu,
ga tàu xe, khu vực chợ, vách trụ sở, cổng cơ quan,
ga tàu xe, khu vực chợ, vách trụ sở, cổng cơ quan,
bất cứ chỗ nào có thể viết được 3 từ :
Dân Là Chủ
để đòi Dân Chủ thật sự văn minh bằng mô hình
Dân Chủ Đa Nguyên Đa Đảng cho Tổ quốc Việt Nam.
Ÿ Và viết 3 từ hoặc 3 cụm từ :
Chống Giặc Tàu
HS.TS.VN hoặc Hoàng Sa-Trường Sa-Việt Nam
để báo động quốc nạn
Giặc Tàu Cộng cưỡng chiếm Việt Nam,
bằng nhiều thủ đoạn tinh vi ngày càng lộ liễu,
làm Dân tộc Việt Nam :
mất văn hóa, mất đất, mất rừng,
mất biển, mất đảo, mất việc, mất Nước.
Kính mời Đồng bào hưởng ứng và tiếp tay.
Chúc đồng tâm-hiệp lực và thành công.
Xin cảm ơn.
Cao trào Dân Chủ Đa Nguyên Đa Đảng Việt Nam.
Cao trào Dân Chủ Đa Nguyên Đa Đảng Việt Nam.
Và Cao trào Toàn Dân Việt Nam Chống Giặc Tàu.
Filed under: Bài Hàng Ngày |
Trả lời